Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

tôi và bác bị hệ thống hiệu ứng song hành ràng buộc với

Ba tôi lương một vạn. 

Tài khoản chứng khoán của bác ngay lập tức tăng thêm hai vạn! 

Mẹ tôi đi spa làm đẹp một lần. 

Gương thô ráp của bác gái bỗng nhiên trắng nõn mịn màng gấp đôi. 

tôi chắt chiu bao lâu mới đủ tiền chuyển vào căn hộ rộng rãi, sáng sủa. 

bác liền dọn vào biệt thự liền kề khu. 

Mọi chuyện thế cho đến ngày thi môn cuối của kỳ thi đại học, tôi lỡ uống nhầm ly nước bị bỏ thuốc. 

Cắn răng chịu đựng cơn đau dạ dày, tôi cố viết xong bài thi. 

tưởng lần này xong đời thật rồi. 

Ai ngờ, giây tiếp theo, nhân viên y tế hốt hoảng khiêng anh của tôi từ phòng thi bên cạnh đi cấp cứu vì… 

… mất kiểm soát đầu ra lẫn đầu vào! 

01 

Vừa ra khỏi phòng thi, tôi lập tức được ba mẹ đón thẳng đến bệnh viện. 

Ba mẹ thắc mắc mãi. 

Tôi học hành bết bát, điểm số lẹt đẹt, tâm lý thi cử bao thoải mái. 

Sao lần này căng thẳng đến mức co thắt dạ dày được chứ? 

So với tôi, anh thảm hơn nhiều. 

Vụ việc ầm ĩ, bệnh viện tuyến đầu của phố phải điều động hội đồng chuyên gia đến hội chẩn. 

Bọn lôi anh tôi ra kiểm tra tới lui, thể thí nghiệm một con chuột bạch. 

Vậy vẫn chẳng tìm ra nguyên nhân khiến cậu “bắn phá liên tục” s.ú.n.g máy trong phòng thi. 

Cuối , các chuyên gia đồng tình kết luận: 

Chắc chắn là do áp lực tâm lý khi thi đại học lớn khiến cậu mất kiểm soát! 

bà nội tôi khóc lóc thảm thiết ngay tại bệnh viện.

ngoan của bà, bảo bối của bà, con khổ rồi!” 

Tài vốn chẳng bao khiến ai phải lo lắng chuyện học hành, còn là mầm non ưu tú của trường, tương lai sáng rỡ. Ai ngờ, chịu áp lực tâm lý lớn đến thế này!” 

Tôi đi ngang qua cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn đỏ, nhìn bà nội gào khóc thảm thiết. 

Không biết còn tưởng anh tôi “nghỉ chơi” luôn rồi ấy chứ. 

Ba mẹ tôi liếc , phân vân không biết nên vào hay không. 

Vừa tôi, bà nội lập tức lao đến một con gà mái mắt đen xù lông. 

“Mày đến bệnh viện làm gì? anh mày bệnh, nên đến xem trò vui à?” 

Trong lòng tôi nghĩ: Hóa ra bà chuyện này giống một trò hề à. 

Mẹ tôi lạnh , kéo tôi ra sau lưng che chở. 

Ba tôi bước lên giữ chặt bà nội

“Mẹ, mẹ làm gì thế? Con bé La Kỳ bệnh, vừa khám xong ở khoa khác ra đấy.” 

Bà nội chẳng thèm xót xa, còn hậm hực lườm tôi một vòng. 

“Nó bệnh hả? 

“Chắc chắn là nó mang xui xẻo đến cho Tài. 

“Nó cố tình không muốn cho Tài vào Thanh Bắc!” 

Mẹ tôi nghe xong không nhịn nổi nữa. 

“Con gái tôi bệnh là xui xẻo, còn cưng của bà bệnh không hả? 

“Phí Tài đi thi b.ắ.n tung tóe lên đống bài thi của người , thế mới là xui tận mạng đấy! 

“Bà thoải mái tuôn ra mấy lời thúi hoắc ấy đi, rồi xem báo ứng giáng hết lên m.ô.n.g của ngoan bà không!” 

Bà nội trợn tròn mắt bị điện giật, miệng định chửi chợt khựng , muốn chửi không dám. 

Mẹ tôi thế, cười khẩy một

chắt chịu khổ, là do đời trước tạo nghiệp thôi! 

“Bà việc rủa xả tiếp đi, con gái tôi mệnh cứng lắm, khi đứa yếu ớt bà mới không chịu nổi nghiệp chướng của bà đâu!” 

Bà nội tức đến mức đỏ bừng, nắm chặt hai tay, nghiến răng ken két. 

Nhìn thôi biết bà rủa thầm trong bụng ghê lắm. 

nội không ổn, quát lớn: 

“Cãi đủ chưa hả?” 

còn lườm ba tôi một

“Anh không biết câu nào à?” 

Ba tôi ngập ngừng gãi đầu. 

“Ba, con vụng về, không khéo. Con theo ý ba hết, ba chẳng phải im lặng từ nãy đến sao?” 

nội nghẹn họng, đỏ bừng bừng, phất tay đuổi tôi đi.

02 

tôi đành lủi thủi rời đi. 

Khác ở chỗ, tôi và ba thở phào nhẹ nhõm, còn mẹ tôi hớn hở ra

thật, trước đây mẹ tôi là người hiền lành, nhã nhặn lắm. 

Khả năng đấu khẩu của bà là nhờ mười mấy năm “đấu tay đôi” với bà nội sau khi kết hôn luyện

thể đốp bà nội một vố, chắc tối nay mẹ tôi cười không ngậm được miệng. 

Từ trước đến , ba tôi luôn đứng về phía mẹ. 

Chủ yếu là vì bà nội quắt

Trọng nam khinh nữ đã đành, còn khăng khăng tôi là đứa xui xẻo! 

Hồi đó, anh tôi và tôi cách một canh

ngày tháng năm, chỉ chênh mỗi

Vậy bà nội tin lời một thầy bói lang thang. 

Lão phán một câu: “Đã Du sao còn Lượng?” 

là do tôi và anh gần , nên số mệnh hai đứa khắc

Bà nội nghe xong bấn loạn luôn. 

Khăng khăng đòi tống cổ tôi đi thật xa. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương