Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tất nhiên, ba mẹ tôi không chịu.
Thế từ đó, ghét tôi ra mặt.
Ba mẹ tôi đều người có , đâu thể vì mấy lời mê tín dị đoan phân biệt đối xử với .
không ưa tôi,
Nên từ nhỏ, tôi đã sống với ông ngoại ở thành phố.
Tưởng đâu cách xa thì sẽ dần quên chuyện khắc mệnh vớ vẩn ấy .
Ai ngờ, nhà bác cả chẳng nghĩ vậy!
Kể từ khi tôi vào tiểu , cả nhà bác tôi cũng dọn thành phố.
Nhà tôi mua được căn hộ rộng rãi, thì bác cả cũng tậu luôn biệt thự liền kề trong cùng khu.
Hai anh em chúng tôi cùng trường, chỉ khác lớp.
Thậm chí, tiệm quần áo bác gái mở ngay đối diện cơ quan mẹ tôi.
Đúng “ngẩng đầu cúi đầu đều chạm mặt”!
rời khỏi bệnh viện chưa bao lâu, bố tôi đã bác cả goi réo liên hồi như chuông hồn gọi vía.
Ba tôi đang xe nên nhờ mẹ bắt máy.
Mẹ tôi bấm nút nghe để cách xa cả mét.
Giọng bác cả cáu kỉnh vang ầm ầm:
“Tiểu Chính! Cậu xe có xảy ra chuyện không đấy?”
Ba tôi liếc đầy ghét bỏ.
“Không có! Tôi xe bình thường, có thể xảy ra chuyện được?”
Bác cả hỏi:
“Nghe nói bé Kỳ nhà cậu cũng bệnh à? Có thật không?”
Mẹ tôi trợn mắt ngán ngẩm.
“Anh à, nếu không có khác thì tôi cúp máy đây.”
“Ê! Ê! Ê!…”
Mẹ tôi tắt luôn , tiện thể bật chế độ im lặng.
“Có đào vàng cũng không ra được ‘kho vàng’ như nhà !
“Mấy năm trước anh trai anh ra vẻ quan tâm lắm.
“Giờ thì y như mẹ anh, cứ hễ trai gặp chuyện đổ cho Kỳ nhà mình.”
Ba tôi thở dài, hờ hững nói:
“Anh ấy đâu có nói thế…
“Thôi, hai đứa nó đều gặp sự cố khi đại , đừng nhắc nữa.”
Mẹ tôi quay đầu từ ghế phụ, nhìn tôi và an ủi:
“ Kỳ, mình cứ cố gắng hết sức được, đừng tự tạo áp lực cho bản thân.”
Tôi nhìn tin nhắn WeChat bác cả gửi, khẽ cau mày.
[ Kỳ, ba xe thật sự không sao chứ?]
Bác ấy lo ba tôi xe làm nhỉ?
Về đến bãi đậu xe khu chung cư, mẹ tôi xuống xe thì mới phát hiện.
Phía sau xe trầy mảng to từ lúc nào chẳng hay.
Ba tôi lấy trong cốp ra miếng sticker hình mèo Tom, dán đè chỗ sơn xước.
“Công ty đang kẹt tiền, cứ thế tạm , sửa thì tốn kém quá.”
Buổi tối, tôi vô tình lướt thấy bài đăng Lỗ Quỳ – bạn cùng lớp, du lịch ngoại thành vào chiều nay.
[Hôm nay xui quá!
[Gặp ‘vũ khí sinh ’ ngay trong phòng , ra khỏi thành phố dính tai nạn liên hoàn.
[Cầu xin ông trời cho quãng đường tiếp theo suôn sẻ chút !]
Bức ảnh đăng kèm vụ đ.â.m liên hoàn ba xe trên cầu vượt, xe đầu đ.â.m bẹp dúm phần đuôi.
Ở góc ảnh thấy bóng dáng bác cả đang giơ , mặt đầy tức giận.
Trùng hợp đến mức luôn sao?
03
Tối hôm đó, đài truyền hình phát tin về kỳ đại , chiếu đoạn video giám sát mờ mịt.
Trong video, anh tôi bỗng giơ tay hét to:
“Tôi chịu hết nổi !”
nhấc chân định chạy thì quần tụt xuống.
Mấy thí sinh ngồi gần đó lãnh đủ.
Bài “tưới đẫm” thứ chất lỏng kinh khủng nhất trần đời.
Đài truyền hình cẩn thận làm mờ “vòi phun” ở m.ô.n.g anh tôi.
Nhà tôi lâu lắm không xem tivi.
Hôm nay nhờ có người quen gọi nhắc, ba tôi mới chuyển kênh xem và chứng kiến cảnh tượng đó.
Người quen cười khúc khích qua :
“Đài truyền hình cũng buồn cười thật, che mờ m.ô.n.g làm , che mặt thì hơn!”
Ba tôi cứng họng, chẳng đáp thế nào.
Video tuy mờ, nhưng người quen thì sao không nhận ra được “vóc dáng” trứ danh anh tôi chứ.
Cao mét tám chín, nặng 125 cân.
Ngã xuống đất càng vùng vẫy thì càng khó đứng .
Mẹ tôi kêu tiếng “Eo ôi!” đổi kênh.
Ba tôi bên kia cũng vội vàng cúp máy.
“Không Thành Tài sao thành ra thế ? Kỳ không có ảnh hưởng đến kết quả không?”
Mẹ tôi nhếch môi đầy khinh thường:
“Phí Thành Tài ảnh hưởng, sẽ mắng Kỳ trước.
“Nếu tốt, cũng sẽ cười nhạo xong mắng Kỳ tiếp thôi.
“Thôi, em lo cho gái em trước thì hơn.”
Ba tôi thở dài.
“ hàng lối xóm ai không Phí Thành Tài cháu nhà mình chứ. Em giận Kỳ thì cũng đừng trút đầu trẻ …”