Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi cắt ngang:
“Ồ, ‘trẻ con’ to xác ấy á?
“Chỉ có ông bà nội cưng chiều quá đà mới biến nó thành trẻ con .
“ như nó biến phòng thi đại học thành trẻ ấy, không kiểm soát nổi cả ba sinh lý cơ bản.
“ quen gọi điện khắp nơi rồi, anh lo nghĩ xem ngày mai công ty đối diện sếp kiểu gì đi!”
lúc ba mẹ tranh cãi, tôi vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Không hề phóng đại khi nói rằng, kể từ khoảnh khắc kỳ thi đại học kết thúc…
anh họ “ mưa” phòng thi nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Trên Weibo, Douyin, Xiaohongshu, các từ khóa liên quan ở địa phương đều lọt top 3 tìm kiếm.
Nhiều thí sinh cùng phòng thi ảnh hưởng, mức độ khác nhau nhưng cũng ức chế.
Có bạn nữ nôn ngay tại chỗ, sau đó còn khóc lóc thảm thiết vì suy sụp tinh thần.
Thậm chí, có vài thí sinh còn mạng tuyên bố chắc chắn sẽ không để yên anh họ tôi.
04
Hôm sau, ba tôi tan từ công ty về, dù sao cũng là tốt bụng, nên ghé qua bệnh viện thăm anh họ.
Vào đến phòng bệnh, anh họ đang thản nhiên chơi game như chưa hề có gì xảy ra.
Nhìn y như bình thường, chút ảnh hưởng nào.
Bà nội ngồi bên cạnh, cẩn thận bưng chén canh gà, dịu dàng dỗ dành:
“ ngoan, miếng canh nóng nào.”
Anh họ nhăn mặt, liếc chén canh mỡ với vẻ ghét bỏ:
“Hôi c.h.ế.t đi được, đem ra ngoài, con không !”
ghét bỏ, bà nội dịu dàng, ánh mắt yêu thương.
Như thể không ép anh họ ngụm canh, bà sẽ không thể bày tỏ hết tình yêu của mình.
“ ngoan, ngoan nào, miếng nhé!”
bà cầm muỗng, kia bưng bát canh.
Móng dài, ố vàng của bà lấp ló bát canh nóng hổi.
Anh họ thấy bà lúc ghé sát, bực mình vung đẩy ra.
Cả bát canh gà nóng hổi đổ ụp áo bà nội.
“Aaaa!”
“Mẹ ơi!”
Anh họ tôi bực bội hét :
“Con bảo đừng lại gần, bà xấn tới gì!
“Bà xem canh còn dính cả lông gà thế kia, nổi hả?”
Ba tôi bước vào phòng, vội vàng đỡ lấy bà nội.
“Phí Thành Tài, con nói vậy được à?”
Anh họ tôi sợ ba tôi chút nào, thậm chí còn ra vẻ khinh khỉnh.
“Chú hai, chú không ở công ty cày bừa, chạy tới đây gì?”
Ba tôi giận tím mặt.
“Đây là thái độ của con với trưởng bối hả? Ba mẹ con đâu? Để ta hỏi xem họ dạy con kiểu gì!”
Anh họ nhếch mép coi thường.
“Chú tìm đi! Ba mẹ con còn bận ăn lớn, đâu có rảnh như chú, suốt ngày lo khác.”
Ba tôi sắp nổi đóa bà nội ngăn lại.
“Thành Tài vừa mới khỏe lại, con không được bắt nạt nó!”
Bộ đồ dính canh gà, vừa ướt vừa nhờn khiến ba tôi cũng lùi lại vài bước vì mùi lạ bốc .
Anh họ ngồi trên giường, nhìn ba tôi nói:
“Chú hai, chú tỏ ra tốt với con vô ích !”
Ba tôi nhìn anh họ như thể vừa hoang đường nhất thế gian.
“Ta nịnh nọt con á?”
Anh họ hất cằm, giọng kiêu ngạo.
“Đúng vậy! Trên đời này gì có tốt bụng vô cớ.
“Thành tích thi thử của con toàn đủ điểm vào Thanh Bắc. Dù môn cuối có kém chút, vào 985, 211 vẫn dễ như trở bàn !
“Chú hai, con hiểu chú , chú không có con trai, Phí La Kỳ lại là con bé lẹt đẹt, chắc chắn chỉ đỗ cao đẳng.
“Chú đến đây quan tâm con, để mai sau còn nhờ vả con sao?
“ họ Phí này muốn ‘phát tài phát lộc’ trông cậy vào con !”
Ba tôi cứng họng vài giây, sau đó bốc hỏa.
“Ta xời… thằng đầu đất này!
“Mẹ, đây là đứa mẹ cưng chiều đấy à?
“ ra cả đống ‘phân’ phòng thi vẫn chưa đủ, còn ‘’ vào mặt con nữa!”
đến hai chữ “ phân”, mặt anh họ tôi tái xanh.
Bà nội còn sốt sắng hơn cả anh ấy.
“Im ngay tôi!
“ anh nhắc đến ‘ phân’ đấy hả?
“Thành Tài… nó hội chứng ruột kích thích! Là do anh ghen tị đấy! Là do anh tự ti đấy! bảo Thành Tài không con anh!”
05
Ba tôi đuổi khỏi phòng bệnh.
Về , ông kể lại mọi mẹ tôi .
Mẹ tôi vốn còn ảo tưởng gì về gia đình bà nội từ lâu.
“Có gì lạ đâu? Mười mấy năm nay, mẹ anh vẫn luôn như thế với La Kỳ còn gì?
“Anh cả chị dâu nhờ buôn chứng khoán ngày phất .
“Bây , Phí Thành Tài lại sắp thi đỗ trường đại học danh tiếng, nên mẹ anh không cần anh nữa .”
Ba tôi cười khẩy ấm ức:
“ gì không có con trai, nịnh bợ , rồi ‘tổ tiên phù hộ nhờ phát tài’…
“Mấy lời đó đâu trẻ bây nghĩ ra được.
“Chắc chắn là bố mẹ anh và anh cả suốt ngày bàn ra tán vào, Thành Tài nhiều thành quen .
“Anh tưởng anh cả còn coi anh là em trai.
“Dù gì cũng mua cùng khu, con học cùng trường hơn chục năm, thỉnh thoảng còn hay hỏi thăm anh sống sao, anh tưởng là quan tâm thật lòng.
“ mới biết, hóa ra tất cả chỉ là để so đo và khoe khoang!”