Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, mẫu thân nói sao vậy.
đó, người chỉ nấu cơm cho ta, chỉ vá áo cho ta.
Ta cùng người khai khẩn mảnh đất bỏ hoang viện, chuẩn bị gieo ít rau vụ thu, đến mùa đông muối lại, để khỏi cầm hơi bằng cháo khoai loãng.
Mẫu thân ta nhớ con mèo Đại Quất, nên cho phép ta đặt đồ ăn ở lỗ ch.ó vườn.
người , Đại Quất chẳng bao giờ dám bước vào sân nhà ta .
Mỗi khi ăn xong, nó chỉ đứng xa xa, liếc ta một cái, rồi toàn thân xù lông chạy biến mất.
Còn phụ thân, sống nghèo khổ như mà lại chẳng nấu cơm.
Lúc nhỏ có mẫu thân hầu hạ, lớn lên có tân nương hầu hạ, thành ra cả đời chẳng động đến bếp.
Tiểu bị dạy hư, cũng giống y như vậy.
Dù đến rũ người, bọn họ vẫn ưỡn lên tỏ vẻ rạng danh tổ tông, thân thì gầy rộc như mì sợi nhão mà miệng vẫn cứng như sắt.
Phụ thân không nấu cơm, tiểu lại đang tuổi lớn, chưa đến mấy đã đến mức không ngồi dậy nổi.
Phụ thân dựa vào cửa, ngậm cọng rơm khô, cố ý gào to cho hàng xóm nghe rõ:
“Cũng thật lạ đời! Ta mới thấy lần , mẹ ruột chỉ lo cho mình, để chồng con c.h.ế.t cho bằng được!”
Mẫu thân hấp nồi ngô nóng hổi, lấy một cái đưa cho ta.
Ta còn chưa kịp lật mặt , đã bị “con quỷ ” góc nhà xông ra giật mất.
Mẫu thân chẳng nhân nhượng, bước tới một bước, bóp chặt tiểu phía , không chỉ giật lại cho ta, mà còn moi luôn cả vụn trong họng nó ra.
Tiểu kêu la t.h.ả.m thiết, lăn lộn bỏ chạy đến nép dưới chân phụ thân, khóc nức nở.
Khóe miệng nó rướm máu, vài vết cào nhỏ, mảnh và sâu, chẳng giống vết người, mà như bị móng vuốt ch.ó mèo cào qua.
Phụ thân liếc một cái, giận xông đi tìm lưỡi liềm.
cầm lưỡi liềm lao đến, ta lập chắn trước mặt mẫu thân.
Ta giơ chiếc ngô lên: “Cho các người cái này, đừng hại mẫu thân ta…”
Phụ thân thường yếu như sợi bún, nhưng mỗi khi đ.á.n.h đập mẫu thân, lại như có sức trâu.
Ta và mẫu thân không có sức chống đỡ nào, bị đ.á.n.h quá nhiều lần, nay ta chỉ dám sớm cúi van xin.
Cửa lớn mở toang, dân làng đứng xem đông nghịt.
Tam thẩm không nổi, khuyên:
“Thôi mau bỏ d.a.o xuống đi! mẹ con nàng vì nhà mà khổ đến , hết lòng gánh vác, chẳng định bán con gái đi, nàng mới giận dữ này sao!”
Tam thúc lập kéo thẩm , buông một câu quen thuộc nhất:
“Đàn ông dạy vợ dạy con, đàn bà xen vào gì!”
Nghe vậy, phụ thân càng đắc ý, giơ cao lưỡi liềm định bổ xuống.
Mẫu thân lại điềm nhiên, thẳng hỏi:
“ giống như đêm đó sao? Giơ d.a.o c.h.é.m thẳng vào ta một thật sâu?”
Phụ thân lập cứng người, mặt đỏ tía tai, quát bảo mẫu thân câm miệng.
Dân làng xì xào bàn tán, phụ thân giận quay đá sập cửa, cài chốt.
Rồi ngoảnh lại, trong mắt đầy hằn độc:
“Xem ra mạng thật lớn, bị ta c.h.é.m một mà còn sống được.”
“Nếu dám để cha con ta c.h.ế.t , ta lại cho thêm một , thì đã sao!”
4
Chẳng trách hôm khi mẫu thân , trên người có một vòng m.á.u sẫm.
nhưng đêm đó ta đã nằm bò trên giường, tỉ mỉ xem xét khắp người, trong ngoài đều không thấy một vết thương nào.
Mẫu thân khi khẽ nheo mắt cười, dáng vẻ y như con mèo Đại Quất, tay co trước ngực, nghiêng nghiêng, rúc vào lòng ta.
“Viên Nguyệt, đừng gãi , ngứa lắm.”
Ta chưa từng thấy mẫu thân có dáng vẻ ngây thơ như , liền ôm người như ôm lấy Đại Quất mà vỗ .
Đêm , mẫu thân mỉm cười đầy thần bí, hỏi ta:
“Viên Nguyệt, con gì nào? Ăn, uống, hay mặc, này mẫu thân đều có thể lo cho con cả.”
Ta chớp chớp mắt mẫu thân, một lát, nước mắt đã rơi từng giọt to tướng.
“Mẫu thân, thứ con , con đã có rồi…”
Ta rúc vào vai người, khẽ nói: “Con chỉ mẫu thân thôi…”
Mẫu thân mở chăn ra, ôm ta vào lòng, khẽ hát khúc ru xưa, dỗ ta ngủ.
Mơ mơ hồ hồ, ta dường như nghe thấy người thì thầm:
“Nếu như, kẻ không là mẫu thân của con thì sao…”
Đến giờ, nghe người nói chuyện với phụ thân, ta mới hiểu ra, mẫu thân biến mất, chính là lúc người bị c.h.é.m một .
Nhưng người không những còn sống , mà còn chẳng có vết thương nào, sao lại có thể như được?
Ta không kịp nghĩ nhiều, bởi phụ thân đã cầm lưỡi liềm tiến lại, định c.h.é.m thêm một .
Bất kể người có còn là mẫu thân hay không, người vẫn đối tốt với ta như mẫu thân từng .
Theo lẽ , ta không thể để người bị thương.
Nhân lúc người giằng co, ta vội chộp lấy con d.a.o bếp trên bàn, bổ thẳng một vào m.ô.n.g phụ thân.
Sức ta nhỏ, chỉ rạch toạc lớp vải, m.á.u thấm ra ít.
Phụ thân đau điếng, quay trừng ta:
“Con nha c.h.ế.t tiệt! đó lão tử đã nên lột da cùng ả tiện phụ kia cho rồi!”
Ta run rẩy giơ dao, vừa sợ vừa khóc:
“Bà đâu kẻ thù của ông! Bà sinh ra ta và , khổ cực chẳng khác gì con lừa già trong nhà, sao ông g.i.ế.c bà lần chứ!”
“Viên Nguyệt, con sai rồi.”
Mẫu thân ló ra lưng phụ thân, không sợ hãi, chỉ cười lạnh nhạt: