Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ban tôi và em họ cạnh nhau, bên cạnh nó một chỗ trống.
Tôi vốn không kiểu giữ kẽ, thậm chí mong Cảnh Trì sát , tốt nhất là… hẳn vào lòng tôi.
Nhưng sợ làm anh hoảng, tôi đành tiến từng bước.
ngờ Cảnh Trì chẳng nói chẳng rằng, bước thẳng tới giữa tôi và em họ, rồi mạnh mẽ chen vào khoảng trống nhỏ xíu ấy để xuống.
Ừm… gần đến mức tôi cảm nhận được mạch m.á.u trên bắp anh đập.
Tôi cố kìm nén niềm vui sướng, sợ lộ vẻ biến thái sẽ dọa anh chạy mất.
Hít sâu một hơi, tôi bấm nút phát phim kinh dị.
Tôi chọn loại “nặng đô” nhất, chiếu vài phút, em họ đã hét ầm , suýt chui tọt vào lòng Cảnh Trì.
Lúc này tôi thấy sơ suất, lẽ tôi giả vờ sợ để ôm anh trước đúng!
Nhưng Cảnh Trì có vẻ không thích chạm vào , em họ vừa dựa vào, anh lập tức nghiêng sang phía tôi, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Dù óc đơn giản, em họ vẫn biết điều, lập tức đứng dậy, quấn chăn điều hòa rồi sang bên kia tôi.
ngờ vừa , trên TV liền xuất hiện một “hồn ma” dí sát mặt, làm nó hét toáng , ôm chặt cánh tay tôi, không dám ngẩng.
Tôi biết nó nhát gan, nhưng vì tôi ở kế bên gắng xem. là tôi vỗ nhẹ tay nó, dỗ dành hồi nhỏ.
Tôi không để , Cảnh Trì bên cạnh nhìn tôi với vẻ mặt khó tả.
Chưa được bao lâu, cánh tay tôi bỗng bị kéo nhẹ.
Quay sang, thấy anh mặt không cảm xúc:
“Lâm Chi Nam, anh cũng sợ.”
Ừm… chắc là thử tôi rồi.
Trên mạng từng nói đàn ông thích con biết giữ kẽ. Trước giờ tôi cứ quấn lấy anh, giờ anh thử xem tôi có “biết điều” không.
Nghĩ , tôi hơi trầm ngâm rồi dứt khoát kéo chăn của em họ , ném cho Cảnh Trì:
“Nếu anh sợ thì quấn chăn lại nhé.”
Thật tôi nói chuyện thêm với anh, nhưng em họ đã sợ đến mức run bần bật, gần khóc, buộc tôi quay lại dỗ nó.
dỗ được vài câu, Cảnh Trì bất ngờ đứng dậy:
“Anh có việc ở nhà, về trước.”
Anh đi được vài bước lại quay lại, túm tay em họ kéo cửa:
“Hứa Ký Bắc, bố tôi trao đổi bí quyết nấu mì với , đi cùng tôi luôn.”
Phim quá đáng sợ, em họ đồng ngay, thậm chí chạy nhanh hơn anh.
Haiz, đúng là nhát gan.
Sau này em họ kể, khỏi khu chung cư, Cảnh Trì lại bảo có việc khác, hẹn lần sau nói chuyện, khiến nó chẳng dám quay lại xem phim với tôi, bèn về quán tiếp tục bán hàng.
Nhớ mục đích ban là để dỗ bạn , hôm sau nó bất bàn với tôi kế hoạch:
“Chị với Sơ Sơ thân nhau, chị tìm lý do cô ấy xuống đi, em sẽ đứng đây cầm đợi.”
Nhìn tin nhắn kèm phong bao 888 tệ “phí làm việc” nó gửi, tôi không ngần ngại, lập tức tầng 7 tìm Thẩm Vũ Sơ.
Cô ấy là cô rất tốt, từng tâm sự với tôi rằng giận Hứa Ký Bắc chỉ vì anh chàng này quá khù khờ, sắp cưới tới nơi vẫn chẳng hiểu , khiến cô lo không biết anh có vấn đề không.
“Chị ạ, em nói không chê anh ấy, chỉ là sợ anh giấu em chuyện đó, chứ thật sự có thì cùng nhau đi khám là được.”
Nói rồi cô thở dài, bỗng nhớ chuyện đó liền dậm chân:
“Lần trước em chạm vào bụng anh ấy, mặt anh ấy đỏ m.ô.n.g khỉ, lắp bắp bảo không ! Em là bạn bụng cũng không được sờ ? Lần này không dạy dỗ tử tế, em không bỏ qua đâu!”
Tôi đồng , định sẽ tìm dịp nói chuyện với em họ, vì tôi nghĩ chắc cũng không đến mức ngốc đâu.
chúng tôi chuẩn bị xuống, Vũ Sơ bảo quên điện thoại, kêu tôi đợi dưới sảnh rồi chui vào thang máy mất hút.
Không vội, tôi cửa chung cư thì thấy em họ đứng ôm bó tulip loại cô ấy thích nhất.
“Chị, Bảo Bảo của em chưa xuống?”
Vũ Sơ ở nhà thường được là Sơ Sơ hoặc Bảo Bảo em họ tôi cũng
“Em ấy quên mang điện thoại.”
Tôi khẽ thở dài, định nhắc nhở nó:
“Em à, Vũ Sơ không thật sự giận, nhưng nếu em không hiểu tâm em ấy thì toang thật đấy. Có chuyện, có lúc… đừng giữ kẽ quá.”
Nó gật gù:
“Cô ấy nói , em làm .”
Đúng lúc đó, từ xa Cảnh Trì đi tới, mặt vẫn lạnh tanh, bước thẳng đến gần.
“Bảo bảo???”
Em họ cau mày:
“ cho anh cô ấy ? Tên đó chỉ tôi được !”
Nói xong, nó liếc tôi, tôi biết ngay là nó ghen, vội phụ họa:
“Đúng, chỉ em ấy được thôi.”
Nó hài lòng, ôm bó chờ đợi:
“Tôi tặng cho cô ấy không có .”
“ nào, sợ tôi phá chuyện tốt của à?” – Cảnh Trì đột nhiên tiếng, ngẩng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó đoán.
Em họ chẳng nghĩ ngợi:
“Tất nhiên, anh không thể ở đây. Chẳng lẽ anh thích Bảo Bảo của tôi?”
Cảnh Trì không đáp, chỉ cúi xuống nhìn bó tulip, rồi lại ngẩng :
“ biết tulip có độc không? Có tặng thì tặng ít thôi đừng tặng quá nhiều”
Tôi gật đồng tình dù chẳng biết thật hay không, dù tôi cũng chẳng có bạn trai tặng chắc vài bông cũng không đâu.
Nghe , em họ lại suy nghĩ:
“Có độc thì không tốt cho Bảo Bảo… chi có cách khác dỗ thì hay hơn.”
Cuối cùng thấy nó cũng tỉnh ngộ, tôi bèn góp :
“ dỗ con , đôi không cần cỏ cả.”
Nó tò mò:
“Là ?”
Tôi chỉ thẳng vào bụng nó:
“Cho người ta sờ thử cái đi, có là vui ngay đấy.”
Nó ngập ngừng:
“ có được không ?”
Tôi gật mạnh:
“Tất nhiên là được rồi, bụng là thứ hiếm, chẳng cô nào cưỡng lại được.”
Tôi cũng chỉ là Cảnh Trì quá keo kiệt, mỗi tuần cho sờ đúng hai lần.
nghĩ thì Cảnh Trì chợt tiếng:
“Lâm Chi Nam, bố anh hỏi chiều nay em có qua ăn mì không. Ông ấy đã luộc sẵn cho em hai quả trứng, thêm cả đùi gà…”
“Đi! Giờ đi luôn!”