Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi kéo tay Cảnh Trì phía cổng, anh cũng không hất ra, ngoan ngoãn đi theo.
Còn em họ tôi… tôi đã nói rõ rồi, vẫn không hiểu thì cứ độc thân cả đời !
Đến , bác Cảnh – bố Cảnh Trì liền niềm nở hẳn ra, vào bếp nấu tôi.
Cảnh Trì vẫn như mọi khi, ngồi đối diện, cầm một cuốn sách chăm chú đọc.
Đôi khi tôi cũng phải thở dài, hóa ra sức hút tôi với anh còn thua một quyển sách.
là thất bại ê chề.
May mà bác Cảnh nấu nhanh, tôi chưa kịp buồn lâu thì bát đã được mang ra.
Món này ăn suốt ba tháng mà không biết ngán quả thật ngon tuyệt.
Tôi cúi đầu húp mấy miếng liền, hoàn toàn không nhận ra Cảnh Trì đã đặt sách xuống, ánh mắt phức tạp dừng trên người tôi.
“Lâm Chi Nam”
“Sao vậy?”
Lạ nhỉ, hiếm khi tôi ăn mà không chọc anh, chẳng lẽ.. anh thấy không quen?
Ý nghĩ hơi biến thái ấy khiến tôi phấn khích một chút… tôi biết là không .
Cảnh Trì gõ nhẹ ngón tay bàn, tôi mới miễn cưỡng ngẩng đầu khỏi bát .
Anh nhìn tôi, vẻ nghiêm túc:
“Hứa Ký Bắc… sẽ chứ?”
gì? dỗ bạn gái quay lại chứ gì.
Tôi gật đầu nịch.
Anh cúi mắt, giọng trầm đi, nghe không rõ cảm xúc:
“Em chứ?”
Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc phân tích:
“Anh cũng biết mà, Hứa Ký Bắc mũi sáng sủa, lại là dân thao, dáng người đẹp. Chỉ cần bụng vài cái, chuyện sẽ thôi.”
Dù sao tôi với Thẩm Vũ Sơ đều là “sắc nữ” mà.
Cảnh Trì khẽ nhẩm lại:
“Vậy chỉ cần bụng là à?”
Tôi gật đầu mạnh, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần bụng anh là tôi có ở bên anh, tôi nguyện mỗi ngày mười… không, một trăm lần cũng được!
mơ mộng thì Cảnh Trì bất ngờ đứng dậy, đi vòng qua, vén áo , nắm lấy tay trái tôi áp vào bụng mình.
Ôi … sau một tuần, cảm giác này vẫn khiến tim tôi dậy sóng.
Tôi không kìm được bóp nhẹ hai cái thật sự quá yêu mất rồi. anh chịu tôi… cắn vài miếng nữa thì càng tuyệt.
Tôi còn nghĩ ngợi lung tung thì anh hỏi:
“Vậy có người khác cũng cô ấy bụng, Hứa Ký Bắc sẽ không dễ nữa không?”
Tôi vẫn tin vào bản lĩnh em họ, vừa bụng anh vừa nói:
“Không đâu, chắn là sẽ . bụng chỉ là món khai vị, tình cảm đã chín muồi thì… cái gì cũng vượt qua được thôi.”
Vấn đề Thẩm Vũ Sơ chỉ là lo lắng em họ tôi “có bệnh” chỗ nào . không thì hai người yêu nhau như sẽ sớm chung một nhà từ lâu rồi.
Nên, em họ tôi chắn !
dè vừa nói , anh gạt tay tôi ra, nói là gạt phắt ra.
Thời gian trải nghiệm quá ngắn, giá mà được thêm chút nữa…
Tôi thở dài, buồn bã cầm đũa ăn tiếp. Mà nhận tay nghề bác Cảnh dạo này tiến bộ, ăn ngon đến quên cả buồn.
Có lẽ vì mải ăn, tôi không nghe rõ câu anh nói sau :
“Nhất định phải vậy sao?”
Tôi gật bừa, anh khẽ cười mỉa, rồi im lặng.
Tôi ăn hết bát , dù vẫn muốn ngồi ngắm trai đẹp, lúc này tôi còn lo chuyện trăm năm em họ hơn.
nó làm hỏng việc, tôi e cậu mợ sẽ khóc đổ cả tường nhà mất.
Vì vậy, ăn trả tiền, tôi định .
Ra tới cửa, Cảnh Trì bất ngờ đuổi theo, chặn trước tôi, nghiêm túc nói:
“Được rồi, hãy đợi anh.”
Đợi gì?
Tôi không hiểu, vẫn mỉm cười gật đầu, nói “Được”, rồi vừa đi vừa ngoái lại nhìn anh mấy lần.
Sự thật chứng minh, em họ tôi là “trẻ nhỏ dễ dạy”.
Hôm nó “tăng tốc cao tốc”, phá tan khoảng cách, hai người vui vẻ bàn chuyện cưới xin.
Khi tôi tới tìm, nó cười ngây ngốc, thiệt là yêu nhau nhiều năm rồi mà vẫn kiểu này, là hết thuốc chữa.
Cảnh Trì hôm nay cũng rảnh, dường như đi dạo trước cửa nhà mình, rồi bước sang em họ tôi.
Lúc , em họ khoe với tôi:
“Chị ạ, em với sắp có tin vui rồi.”
Tôi vừa định chúc mừng thì Cảnh Trì đi vào, cau mày:
“Tin vui gì?”
Em họ, sau khi làm lành với bạn gái, nhìn cũng vui vẻ:
“Tất nhiên là em với sắp cưới rồi!”
Nói , nó còn ngượng ngùng lấy tay che , cúi xuống bàn cười khúc khích.
Bộ dạng này thật sự khó coi nổi.
Sắc Cảnh Trì vẫn bình thản, chỉ nói:
“Chưa cưới thì mọi thứ đều có thay đổi. Sự cố có nhiều lắm nhỡ cô ấy gặp được người tốt hơn thì sao?”
Câu này như chọc vào thuốc nổ.
Em họ đứng bật dậy, chống nạnh nghiêm túc:
“Anh nói bậy gì vậy? Ý anh là cô ấy mà gặp tốt hơn thì bỏ em à? Không có đâu nhé! không phải là người vậy đâu!”
ạ, đàn ông khi yêu là không nhìn nổi…
Tôi đưa tay che , cúi gằm xuống, nên không thấy vẻ như vỡ vụn Cảnh Trì.
Chỉ tới khi ngẩng , anh đã bỏ đi mất rồi.
Có người vừa yêu đương đã có trải nghiệm mới, còn chưa tối đã vội vàng đóng cửa .
là tôi lại như thường lệ sang bác Cảnh.
Hình như Cảnh Trì không có ở , nên tôi cũng không nấn ná, ăn với tốc độ bình thường rồi chuẩn bị .
ngờ vừa ra khỏi cửa, Cảnh Trì đã gọi:
“Lâm Chi Nam, sắp tối rồi, bố anh anh đưa em .”
ạ, bố chồng tương lai này là quá tuyệt!
Tôi gật đầu lia lịa, rồi cùng anh đi bên nhau nhà. Con đường này rõ ràng tôi đã đi vô số lần, không hiểu sao hôm nay lại cảm giác như có bong bóng màu hồng bay khắp nơi.
Cảnh Trì vẫn là Cảnh Trì, cả đường chẳng nói gì mấy. đến khi đưa tôi tận cửa nhà, tôi nghĩ anh sẽ quay đi…
anh lại nói:
“Đã đến rồi, hay là xem phim kinh dị?”
Tuyệt vời!
Tôi tìm phim, còn anh ngồi trên sofa, như suy nghĩ gì .
“Sao vậy?”
Anh cau mày, nghiêm túc hỏi:
“Không uống chút rượu à?”
“Như … có được không?”
Tôi vội lắc đầu. Nhỡ đâu tôi uống say, nổi tà ý với anh, lao vào đè người ta ra thì sao!
… là tôi đứng dậy lấy rượu. Không chỉ bia, mà cả rượu trắng.
Cứ tưởng anh sẽ khó chịu, ngờ anh chỉ liếc một cái rồi ra hiệu rót.
Tôi không dám rót nhiều, sợ anh uống kém, mới một ly đã gục, không đứng nổi.
Phim vừa mở, tôi liền bắt đầu diễn xuất, liên tục kêu “ôi chao”, rồi thuận ngả vào lòng anh:
“Không hiểu sao hôm nay em thấy phim này đáng sợ lắm, nên mới trốn vào lòng anh. Anh… không giận chứ?”
Ôi ơi, được dựa vào lòng Cảnh Trì, tay lại tiện bụng anh… cảm giác này thật sự quá sung sướng!
Ban đầu tôi chỉ dám thử một chút, anh không tránh, nên hai tay tôi đều đặt , còn bóp nhẹ vừa đàn hồi vừa săn .