Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

C12

18

Tôi mơ hồ thấy hối hận vì đã trêu chọc Bùi Tu .

Không chỉ vì sự xuất hiện Trần Thu Doanh, còn vì chính bản thân .

người yêu quá ổn định về xúc thường người khó chia nhất.

tôi làm gì, Bùi Tu sẽ không tức giận, chỉ kiên nhẫn phân tích nguyên nhân mâu thuẫn, nghiêm túc giải quyết vấn đề.

Tôi tin rằng ngay cả tôi dứt khoát chia , Bùi Tu sẽ không mất kiểm soát hay hạ mình cầu xin.

Đây không điều tôi dự đoán ban đầu.

Tôi không chịu được vẻ bình thản ôn hòa , tôi phát điên, chịu đựng đau khổ, trở nên bất thường tôi.

Nhưng việc đó rất khó.

Tinh thần vững chãi ổn định , dường không bị phá vỡ.

Tôi sắp tuyệt vọng rồi.

Trần Thu Doanh vẫn giống trong ký ức, dễ dàng nhận được sự yêu mến mọi người không tốn chút công sức , thích nghi nhanh chóng trong môi trường này, nơi ai tôn thờ người nổi trội.

Cô ấy Bùi Tu càng hoàn hảo vậy, càng làm nổi bật suy nghĩ tối tăm xấu xí tôi.

Tôi chỉ thử chia .

Mặc dường tôi chưa bao giờ chính thức yêu đương với Bùi Tu .

Việc phụ đạo kèm bị buộc dừng lên lớp 12, nhưng Bùi Tu vẫn kiên trì dẫn tôi sau giờ tan .

tôi suy nghĩ nên thế , Bùi Tu đang chăm chú xem bài thi thử mới nhất tôi.

Bùi Tu vẻ rất vui, sao tiến bộ tôi rất đáng kể, tiến thêm bước gần với mục tiêu đã đặt ra cho tôi.

Nếu cứ tiếp tục thế này, việc trường đại với không không .

“Tôi không Đại Kinh Đô nữa.”

Trong không khí yên tĩnh bình yên, giọng tôi nghe vẻ đột ngột, bàn đang cầm bút Bùi Tu khưng , nhẹ giọng hỏi:

gần đây áp lực lớn quá không?”

Tôi nhìn mắt , nghiêm túc .

“Không do áp lực, tôi không Đại Kinh Đô.”

Sắc Bùi Tu không thay đổi, vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Vậy trường , tôi sẽ tìm hiểu tài liệu.”

do tôi không đi , Bùi Tu , cho trường , tôi không đi .”

Tôi khẽ cười tiếng, nhẹ nhàng :

“Chỉ thấy không còn hứng thú nữa, không gặp .”

18

Tôi thật sự không ngờ Bùi Tu phản ứng mạnh đến vậy.

Ban đầu, thái độ Bùi Tu vẫn giống mọi , nhưng dần dần, cứ anh câu tôi câu qua , tôi không biết câu khiến thay đổi sắc .

Sắc Bùi Tu trở nên u ám đến đáng sợ, dường đang cố gắng kìm nén xúc mình. Tôi thấy nắm chặt bài thi, cánh nổi lên những đường gân xanh.

“Để tôi đưa về nhà.”

Đây lần đầu tiên tôi thấy Bùi Tu vậy.

Tôi hơi sợ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương