Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
22.
Về nghỉ ngơi mấy ngày, Kỳ Thuật đã dùng nhiều thời gian đưa Lục Tề Phong vào tù.
Lục dồn ép chec.
Trong thời gian đó, Kỳ thăm tôi.
Anh ấy với khuôn mặt bầm dập.
“Anh trai lại đánh anh à?”
“Sao chứ?”
Kỳ nhăn nhó: “ chị, đẹp, lòng dạ quá ác. vài ý đồ xấu bắt cóc ấy, ban đầu tôi cứu ấy, kết quả ấy đánh cả tôi cùng với bọn .”
“ mà thực sự đẹp, ấy đánh, tôi nghĩ chec dưới nắm đ.ấ.m ấy đáng.”
Tôi: “…”
Kỳ Thuật: “…”
“Đúng rồi, anh, khi nào hai kết hôn ?”
Kỳ Thuật nắm tay tôi, bàn bạc: “Anh muốn tháng , dùng 2% cổ phần Kỳ sính lễ với Đường.”
“Nhiều ? Đều tôi sao.”
“Đúng , đó thái độ anh.”
Tôi thở dài: “Anh ông ấy không bằng em đi, lão già đó chỉ thích lợi dụng tôi, ông ta giống đang bán con gái , tôi muốn rời khỏi Đường, hôn nhân em phải do em chủ.”
“Tất nhiên phần em.” Kỳ Thuật bóp nhẹ má tôi.
“ nữa còn ông ấy nhiều, cả tương lai Kỳ đều em, em cổ phần hiện thái độ anh, không ngoài xem thường em .”
Tôi suy nghĩ lúc: “ chị gái em đi, từ khi mẹ em qua đời, hầu chị ấy chăm sóc em, chị cả mẹ.”
“Thực ra em khổ 1 thì chị ấy khổ 10, bây giờ việc ở công ty Đường Thị luôn đè ép.”
“ chị ấy không chỉ đẹp , mà còn việc quyết đoán, nếu sự giúp đỡ anh, chị ấy sẽ dễ dàng .”
“.”
“ em gặp chị ấy không? Xem đẹp chị đã đánh tôi không.” Kỳ đột nhiên rên rỉ, thương nặng vẫn không quên nói đùa.
“Ồ, chị tôi học võ tán thủ, bồi với chị ấy trận đòn nữa thì .”
Kỳ : “…”
23.
Ngày hôm , Kỳ Thuật tôi cầu hôn.
tôi nổi giận.
Kỳ Thuật nửa ép buộc, nửa đe dọa, cuối cùng tôi đồng ý.
Chị gái tôi thì sắc mặt lạnh tanh, vừa mở miệng đã lời đe dọa: “Nếu …”
Kỳ Thuật gật đầu: “Yên tâm.”
…
Không biết tại sao, Kỳ trốn trong góc, sợ mức không dám lên tiếng.
Kỳ Thuật chuyển xưởng việc tôi khu vực sầm uất nhất trong thành phố.
Trước đây tôi kiểm soát tôi, tôi vẫn tốt nghiệp từ trường ở nước ngoài, cố gắng vươn lên trở thành thiết kế hàng đầu tỏng nước.
Bây giờ lại sự giúp đỡ Kỳ Thuật tôi càng thuận lợi .
không tránh khỏi lúc tôi bỏ bê Kỳ Thuật.
Đêm khuya, Kỳ Thuật ôm tôi từ phía .
“ , em thương anh đi.”
“Kỳ Thuật, anh đừng nghịch nữa.”
Kỳ Thuật kéo ghế tôi ra, chui xuống gầm bàn.
“Anh gì ?”
“Anh không quấy rầy em, em cứ việc đi.”
“Ừ.”
Khi đầu lưỡi ấm áp lướt qua da, tôi biết tôi không tin anh .
Những đường nét trên tay tôi sớm đã vẽ cong, mềm nhũn không thành hình.
“ .” Kỳ Thuật giơ ngón tay óng ánh ánh nước lên tôi xem.
Giọng khàn khàn: “Tối nay chúng ta mặc bộ đồ em thiết kế không?”
(Hoàn)