Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

“Thư Nhiên.”

Trương Xác đột nhiên gọi tên tôi, giọng trầm lạnh.

Tôi ngẩng đầu.

Anh đang nhìn tôi chằm chằm.

“Nếu có chuyện gì, em có thể nói với tôi. Tôi có thể giúp.”

Tôi xấu hổ gãi đầu.

Anh là một người chỉ biết khiêng gạch trộn xi măng, lại kiêm luôn thân phận chim hoàng yến thì giúp tôi được gì chứ?

Chẳng lẽ đi đánh người?

Tôi không nghĩ nhiều.

Những ngày sau đó, tôi mượn cớ bận bịu, bảo Trương Xác khỏi đến tìm tôi nữa.

Dưới sự đắc ý của cha mẹ nuôi, tôi tiến hành chuyển nhượng quyền sở hữu cửa tiệm.

Tất cả máy móc, bàn ghế đều bị giữ lại.

Bọn họ nói đó cũng là “tài sản của gia đình họ”.

Tôi không tranh cãi.

Chỉ lặng lẽ nghĩ cách đòi lại từng đồng một.

Tôi mắc chứng sợ xã hội.

Nhưng không phải loại người để mặc người khác bắt nạt.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục chuyển nhượng, tôi gọi Trương Xác về nhà.

Lần cuối cùng để anh phục vụ tôi rồi tôi sẽ buông tay, để anh được tự do.

16

Trương Xác đến rất nhanh.

Dạo này anh không đi làm, quần áo sạch sẽ, nhìn chẳng khác gì sinh viên đại học.

Tôi không nói gì nhiều.

Lấy hết dũng khí, tôi chủ động dựa vào anh, lí nhí hỏi: “Trương Xác, tối nay… có thể ở lại lâu một chút không?”

Gương mặt vẫn đang hầm hầm của anh dịu đi vài phần, anh hừ một tiếng.

“Anh ngày nào chả ở lại lâu một chút?”

Sau đó, anh ôm tôi, hôn tôi, bế bổng lên…

Một đêm xuân sắc.

Xong việc, Trương Xác sợ làm tôi khó chịu nên đứng bên cửa sổ hút thuốc.

Ánh đèn mờ hắt lên thân hình trần trụi, không áo, chỉ có những cơ bắp rõ nét và cả những dấu vết tôi để lại.

Tôi ngắm anh không chán mắt, nhưng rồi vẫn phải gọi anh lại.

“Trương Xác, em có chuyện muốn nói, anh lại đây một chút.”

Anh quay đầu, nửa trêu chọc nửa hài lòng: “Vừa rồi còn khóc lóc, giờ lại thèm rồi?”

Tôi đỏ bừng mặt, lắc đầu.

“Không phải… là chuyện nghiêm túc.”

“Được.”

Anh dụi thuốc, súc miệng xong rồi mới đến gần.

“Chuyện gì?”

Tôi thở dài, rồi ngay trước mặt anh, chuyển khoản một số tiền.

Không nhiều nhưng cũng không ít.

“Số này cho anh. Sau này không cần đến nữa, em trả lại anh tự do.”

Vẻ tươi cười trên mặt Trương Xác lập tức biến mất.

“Thư Nhiên, em có ý gì đây?”

“Ý là… anh không cần làm chim hoàng yến của em nữa. Em không bao nuôi anh nữa.”

“Cho anh lý do.”

Tôi thở dài.

“Không còn cách nào khác, em phá sản rồi.”

“Tiệm cà phê thì sao?”

“Đã bị người khác lấy mất rồi. Số tiền này là tất cả những gì em còn, ít ra cũng để anh không phải vất vả làm việc nữa.”

Nói xong, tôi áy náy nhìn anh.

Không ngờ, Trương Xác lại có vẻ nhẹ nhõm.

Anh nói: “Chỉ vậy thôi à?”

Rồi từ đống quần áo vứt lộn xộn dưới đất, anh lôi ra ví tiền.

Anh mở ví, lấy ra một chiếc thẻ đen đưa tôi.

“Cầm lấy, tiếp tục bao nuôi anh.”

“Ai cho em buông tha anh vậy?”

17

Thẻ đen Centurion.

Tôi cũng biết, ai sở hữu được thứ này đều không phải người thường.

Tôi sửng sốt.

Nhìn chiếc thẻ rồi lại nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

Mặt tôi méo xệch.

“Anh có bà chủ khác rồi à? Nếu bà chủ khác biết anh đưa em cái thẻ này, không nổi điên sao?”

“…”

Trương Xác khẽ bật cười như thở ra.

“Đúng vậy, em cứ cầm đi. Anh sẽ kiếm tiền từ bà chủ khác rồi bao nuôi lại em.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết, ngủ đi. Ngày mai em cầm thẻ thích tiêu gì thì tiêu, mua máy bay cũng được. Chỉ có điều – không được bao nuôi gã đàn ông nào khác. Ngoài ra thì muốn làm gì cũng được.”

Anh vò đầu tôi, ôm eo tôi rồi tắt đèn ngủ.

Tôi muốn hỏi gì đó nhưng không thốt nên lời.

Trong lòng vừa ngọt ngào, vừa nghèn nghẹn.

Ngọt vì vẫn được ở bên anh.

Nghèn nghẹn vì anh đã hy sinh quá nhiều vì tôi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trương Xác đã đi.

Trước khi đi, anh để lại một câu mơ hồ: “Ở nhà nghỉ vài hôm là ổn rồi.”

Tôi tưởng anh nói chuyện “tế nhị” hôm trước, mặt đỏ bừng gật đầu.

Nhưng vài ngày sau, tôi bỗng nghe nói nhà mẹ nuôi xảy ra chuyện lớn.

Người anh nuôi không biết từ lúc nào đã học theo thói xấu của cha, sa vào cờ bạc, nợ nần chồng chất.

Vì con trai, cha mẹ nuôi bán nhà bán xe, bán cả tiệm cà phê vừa mới chiếm của tôi.

Cuối cùng bị một người mua bí ẩn ép giá thấp, vẫn đành bán.

Chật vật xoay sở mới trả được nợ.

Tiền sạch không còn, lại nhớ đến tôi.

Chỉ là – anh trai nuôi vừa đi tìm tôi thì gãy chân giữa đường.

Cha nuôi vừa đi tìm tôi thì gãy tay.

Mẹ nuôi vừa đến tìm tôi thì bắt gặp cha nuôi dẫn người phụ nữ khác vào khách sạn.

Tình hình trong nhà vô cùng lộn xộn.

Sau đó họ đi xem bói, ông thầy phán rằng tôi và họ “khắc mệnh”, muốn cả nhà bình an thì phải tránh xa tôi.

“Biết ngay dạo này sao xui quá! Hóa ra là do con tiện nhân Thư Nhiên đó!”

Cả nhà bèn dắt díu nhau về quê lánh nạn để né tôi.

Nhưng vì nghèo quá, họ lại tin lời đồn, dắt nhau sang Myanmar tìm vận may.

Vừa đến nơi đã… mất tích.

Tôi còn chưa kịp làm gì đã sững sờ.

Khi Trương Xác đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu tiệm cà phê mang tên tôi đến, tôi càng sững sờ hơn.

18

“Cầm lấy. Sau này cứ ở đây kiếm tiền rồi bao nuôi anh.”

Tôi còn đang ngơ ngác.

Trước mắt tôi vẫn là Trương Xác, nhưng lại có cảm giác anh vừa quen vừa lạ.

“Là anh giúp em à?”

“Cảm động chưa? Một con chim hoàng yến như anh trên đời này khó tìm lắm đấy. Mau thưởng anh một cái hôn đi.”

Tôi vẫn chưa động đậy.

“Anh… vốn không phải công nhân công trình đúng không?”

“…”

Trương Xác ho nhẹ một tiếng.

“Chuyện đó…”

“Hôm qua em đến công trường tìm anh, tiện hỏi một chú, chú ấy bảo ‘Tiểu Tổng Trương’ mấy ngày nay không ở công trình.”

“Tiểu Tổng Trương, là anh đúng không?”

“Em còn tra ra, cái trung tâm thương mại đối diện là của một ông doanh nhân họ Trương đầu tư. Nhìn tuổi thì chắc là ba anh?”

Trương Xác nhìn tôi, thử nắm tay tôi.

Thấy tôi không tránh liền ôm tôi vào lòng, vừa thơm vừa hôn.

Giống như là không kiềm được cảm xúc.

“Là anh.”

“Ba mẹ anh thấy anh ở nhà vướng chân vướng tay thì bắt đi rèn luyện vài tháng, không muốn làm phiền người ta ân ái. Ban đầu anh không nói rõ với em vì lúc đó em đòi bao nuôi anh, trông dễ thương quá. Về sau không biết phải mở lời thế nào nữa, sợ em biết rồi sẽ không bao nuôi anh nữa.”

“Nhân tiện nói luôn, Thư Nhiên, giờ em gan hơn rồi, biết chủ động nói chuyện với người lạ nên nói nhiều hơn nhé.”

Tôi bị hôn đến mức ướt đẫm, giọng nói cũng đầy nước.

“Vậy tại sao lúc đầu anh lại đồng ý để em bao nuôi, không thấy bị xúc phạm sao?”

“Xúc phạm cái gì mà xúc phạm.”

“Thư Nhiên, anh hình như chưa nói với em một chuyện.”

Tôi hỏi: “Chuyện gì?”

Trương Xác không hôn lên mặt hay môi tôi nữa.

Anh chuyển sang hôn trán.

Một cái hôn trán.

Mang đầy trân trọng.

Giọng anh trầm thấp.

“Anh thích em.”

“Lần đầu đi ngang qua quán cà phê, nhìn thấy em là anh đã thích rồi.”

“Chỉ là không dám lại gần bắt chuyện, vì thấy em có vẻ nhút nhát, sợ làm em hoảng.”

Tôi nhìn anh, tim đập thình thịch.

“Vậy… em thật may mắn.”

Trương Xác ôm tôi, nghiêm túc nói: “Em luôn may mắn. Và sau này sẽ càng may mắn hơn nữa.”

Hôm sau, Trương Xác dẫn tôi về ra mắt ba mẹ anh.

Họ là những bậc phụ huynh tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp.

Giàu có, tử tế, lại rất yêu thương nhau.

Nhân tiện còn đá Trương Xác một phát.

Vì tối qua anh “không kiềm được” mà cắn một dấu răng trên cổ tôi.

Dấu cắn trông hơi ghê.

Ba mẹ anh tưởng tôi bị ăn hiếp, quả quyết đứng về phía tôi.

Tóm lại là – tôi đã có Trương Xác.

Và có một mái nhà thật sự.

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương