Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
là ngủ cùng giường.
vì chân Tạ Hạc Vũ bất tiện, chúng ta đơn giản là nằm cạnh nhau.
Đầu ta nghiêng nhẹ về phía vai hắn, ngón tay chậm rãi quấn lấy dây buộc áo ngủ hắn:
“Tạ Hạc Vũ, nếu bất tiện, thật ta có thể…”
Hắn nắm lấy tay ta, yết hầu chuyển động hai cái:
“Phu nhân, vừa rồi chẳng chúng ta đã rồi ? Đợi nàng chữa khỏi chân ta rồi hẵng sau. Huống chi khi nãy ta không hề lấy cớ thoái thác — ta thật sự còn một việc rất quan trọng hoàn thành.”
Ta nuốt bọt, nhẹ giọng đáp một : “Được.”
Những ngày sau đó, ta và hắn cứ thế thuận lý thành chương ở chung một phòng.
Tạ Hạc Vũ vẫn không chịu tiến thêm bước nữa.
Hắn bảo việc mình còn chưa xong. Thế , ngày nào ta cũng hắn quanh quẩn , chẳng làm gì.
Có một hôm ta thật sự nóng ruột, ném cuốn y thư hắn:
“Có có chỗ nào khó không? Nếu có, đừng ngại, ta nhất sẽ chữa .”
Tạ Hạc Vũ vừa mở miệng, thì bên ngoài vọng Thanh Liên:
“Phu nhân, phu nhân! Có một nhóm quan binh xông , muốn bắt !”
Ta vội đẩy Tạ Hạc Vũ sân.
Hơn ngàn binh lính đã vây kín , không kẽ hở nào lọt được.
Tên quan dẫn đầu toát mấy phần uy nghiêm, trầm giọng :
“Tạ , một năm ngài phụng mệnh áp tải lương thực cứu nạn xuống phía nam. thuyền tràn, hàng vạn tấn lương thực chìm xuống đáy sông. Sau đó vớt lên toàn là gạo mốc. Vi thần phụng thánh điều tra vụ việc này, nay nhân chứng vật chứng đều hướng về ngài. Mời theo chúng ta đến Hình Bộ một chuyến.”
Tim ta chợt thắt lại.
Sắc Tạ Hạc Vũ vẫn bình tĩnh như thường.
“Phu nhân đừng sợ, ta rồi sẽ về.”
Ta níu c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, không chịu buông.
Vị đại nhân kia có vẻ đã mất kiên nhẫn, rút kiếm uy hiếp:
“Kính xin Tạ phu nhân đừng cản việc công.”
Tạ Hạc Vũ khẽ vỗ mu bàn tay ta:
“Vũ Miên, ta đã bao giờ lừa nàng chưa? Nhất ta sẽ bình an về.”
Ta cắn chặt răng, nuốt ngược mắt , khẽ đáp:
“Thiếp chờ về.”
Nhìn bọn quan sai đẩy Tạ Hạc Vũ xa dần, lòng ta rối như tơ vò.
11
Sau khi Tạ Hạc Vũ bắt , ta chờ mãi đến trời tối vẫn không quay về.
Cả trên dưới đều đang tìm cách xoay sở.
ngay cả những cựu thuộc hạ từng theo Tạ gia đây, giờ cũng không dám nhận thiếp mời ta đích thân đưa tới.
Quản gia :
“Phu nhân, vừa rồi lão nô đã đến Hình Bộ dò la rồi. thẩm vấn, không giam giữ. Viết xong khẩu cung là có thể về. Phu nhân đừng quá lo lắng.”
Làm không lo được…
Ta ngây ngốc nhìn về phía cánh cổng lớn.
Bỗng nhiên, một tràng gõ cửa vang lên.
Ta chạy mở, liền thân với gương âm trầm lạnh lẽo.
Ông túm lấy tay ta, kéo mạnh ngoài:
“Về với ta!”
Ta dùng tay kia bám chặt khung cửa:
“ thân, con không về. Con đợi Tạ Hạc Vũ về.”
“Người tội nghiệt đầy mình, không bao giờ lại được đâu!”
thân mạnh hơn ta, kéo một cái khiến ta loạng choạng ngã xuống đất.
Lòng bàn tay trầy xước, m.á.u thấm rõ ràng từng vệt.
Ta cắn răng chịu đau, đứng dậy, kiên với ông:
“Con đã gả Tạ , chính là người Tạ gia. Nay phu con hàm oan, con có thể bỏ không màng tới?”
thân tức đến nghiến răng:
“Ngươi tưởng Tạ là phúc địa thần tiên gì à? Hắn sớm đã là cờ bỏ tay bệ hạ. Ta vì tình cha con mới tới khuyên nhủ, giữ mạng ngươi, ngươi đúng là không biết điều!”
Ta rưng rưng mắt nhìn ông, rồi “phịch” một quỳ sụp xuống :
“ thân, nếu thật lòng nghĩ con, xin người hãy nhờ bằng hữu triều dò hỏi giúp con vụ án phu , vì mãi chưa được về.”
thân hất tay ta , giận dữ mắng:
“Mê muội không tỉnh! Đến lúc gặp họa chớ trách ta không cảnh báo !”
Vừa quay lưng bỏ , thân thể ông chợt cứng đờ.
—Tạ Hạc Vũ đã lại.
Bánh xe lăn chầm chậm lướt qua nền sân, Tạ Hạc Vũ cúi người đỡ ta đứng dậy.
tay ta đầy vết thương, mày hắn khẽ nhíu, giọng lạnh lẽo như băng:
“Là vi phu khiến phu nhân chịu ấm ức rồi. Tương lai ta nhất sẽ để phu nhân, ngoài hoàng thượng , không quỳ bất kỳ ai.”
thân hừ lạnh một rồi sải bước rời .
Ta nhào lòng Tạ Hạc Vũ, nức nở khóc nấc.
“Có rửa được oan không?”
Tạ Hạc Vũ nâng ta, dịu dàng lau mắt:
“Yên tâm, ta không . Phu nhân quên rồi ? Ta vẫn còn giữ kim bài miễn tử tiên hoàng đã ban.”