Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Sau khi thân phận bị vạch trần, người anh trai luôn cưng chiều tôi bỗng đè tôi xuống ghế sofa: “Đêm nay đến phòng anh nhé.”

Giọng anh trầm khàn, lòng bàn tay chậm rãi di chuyển, từng từng đan lấy mười ngón tay tôi: “Anh giữ bí mật giúp em.”

1

Lúc ấy, đồng hồ đã điểm quá mười hai .

Tôi run rẩy xỏ chiếc dép vào, ngón tay lạnh ngắt chạm lên tay nắm cửa.

định do dự rụt lại thì cửa bỗng mở ra.

Anh trai tôi, Chu Hạ Bạch, thấy nắm tay tôi, dùng lực dứt khoát đưa tôi vào trong phòng.

“Cạch” — cửa bị khóa trái.

Trong bóng tối, tim tôi đập như trống.

lạnh thế?”

Không anh lòng bàn tay tôi vào đâu, chỉ cảm thấy một làn nóng rực. Độ nóng ấy tương phản rõ rệt với cái lạnh bủa vây cơ thể tôi, khiến tôi bừng tỉnh khắp người, dù muốn rút tay lại, nhưng lại bị nắm hơn.

“Đã đến đây rồi thì còn muốn trốn ?”

Anh ôm ngang người tôi, quẳng lên giường. Lập tức, cơ thể tôi như chìm vào mây xanh.

Tôi định ngồi dậy thì bị một nụ hôn đè xuống.

Cảm giác nghẹt thở ập , bản năng khiến tôi muốn đẩy anh ra. Nhưng lực ép bỗng mạnh hơn, khiến tôi không thể cựa quậy.

“Có thể đừng nói với ba mẹ không?”

Vì sợ, nói của tôi run rẩy bất thường.

“Được,vậy hôn anh đi, coi như hai ta ký hiệp ước .”

2

Giả trang suốt mười năm, mọi chuyện suôn sẻ đến mức tôi hơi quên mất mình là ai.

Tôi không bao nghĩ Chu Hạ Bạch lại cho người lén theo dõi tôi. Vậy nên khi những bức ảnh ấy được đưa tay, tôi suýt té cả hồn. Trong ảnh không chỉ có tôi, còn có chú .

Nhưng ngay khi tôi nghĩ mình đã bị lộ toàn bộ, Chu Hạ Bạch đã siết lấy eo tôi, anh nói: “Nếu không muốn anh nói với bố mẹ thì tối nay phải đến phòng anh.”

Vậy nên chỉ có Chu Hạ Bạch .

May chỉ có Chu Hạ Bạch .

Vì nếu là anh, mọi thứ còn có thể xoay chuyển. Chỉ cần anh không tiếp tục dò xét, chỉ cần những tấm ảnh không tay đôi vợ chồng họ Chu… là được rồi.

Tôi run rẩy bước hôn Chu Hạ Bạch.

Một chạm như chuồn chuồn đậu đã châm ngòi cho ngọn lửa trong anh.

Đôi môi tôi bị cắn một cách thô bạo, mặn nồng mãnh liệt.

Kể khi họ Chu tìm lại tôi, Chu Hạ Bạch luôn đóng vai người anh tốt.

Tôi chưa bao anh lại mang tình cảm kiểu này với tôi. Hoặc có thể chỉ là ý thích nhất thời, dù anh ta ngoài mặt vẫn nổi là người có xấu khắp nơi.

Nghĩ đến đó, tôi lập tức ngăn anh lại, xác nhận kỹ càng: “Anh, anh giữ bí mật cho em đúng không?”

Chỉ cần anh thực sự làm được, dù phải hy … tôi cũng cam lòng.

“Đã bao anh lừa em chưa?”

Với tôi, Chu Hạ Bạch luôn là người “nói là làm”. Anh còn nổi với việc hay bao che cho người . Có lần thiếu gia Triệu nói xấu tôi ở trường, Chu Hạ Bạch nghe được, đánh gãy một cánh tay của hắn. đó, bất cứ lúc nào thiếu gia Triệu gặp tôi đều phải tránh đường.

Nụ hôn rơi như mưa, lúc nhẹ lúc nặng. Cảm giác tê rần dần lan khắp người.

3

phòng đi.”

Ngay khi tôi tưởng có chuyện đó xảy ra, Chu Hạ Bạch lại đột ngột dừng lại. Anh vỗ nhẹ mông tôi, rồi tự mình đứng dậy bước vào phòng tắm.

Tôi tưởng anh đổi ý, bước vội mấy bước ôm lấy anh phía sau, nhưng chạm vào phát hiện anh không mặc áo, các ngón tay cứ thế cảm nhận được cơ bắp rắn rỏi căng .

nào, gấp đến vậy à?” Giọng anh đè nén nhưng đầy dục vọng.

Chu Hạ Bạch nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng hôn đi giọt lệ nơi khóe mắt: “Yên tâm, anh giữ kín chuyện này .” Rồi lại bật cười khẽ, “Vài hôm nữa hãy tặng cho anh một thứ quý giá nhé. nhật năm nay anh muốn nhận món quà đặc biệt một .”

Tôi nghe xong thì rón rén quay lại phòng.

Nhưng lúc đi ngang phòng ba mẹ thì lại nghe thấy những âm thanh mờ ám vọng ra, làm mặt tôi đỏ bừng, tim đập loạn xạ, không kìm được bước nhanh hơn.

Còn sau lưng, Chu Hạ Bạch – người chưa đóng cửa phòng – vẫn dõi theo tôi. Thấy phản ứng vụng của tôi, anh càng cười đắc ý hơn.

4

“Đại Đại chẳng phải đã từng nói không thích quàng lụa ?”

Sáng hôm sau, mẹ phát hiện quàng trên tôi cười đùa với ba.

Vì lo sợ bị thấy những dấu đỏ li ti dưới , tôi lúng túng cao lên một .

“Bởi vì đó là anh trai tặng, em tất nhiên phải thích rồi.” Chu Hạ Bạch cầu thang bước xuống, trang phục giản dị, chỉnh tề nói.

để ý, anh rất giống mẹ, ngũ quan sắc nét, đường nét cũng tinh xảo như bà.

Lúc đến gần, ánh mắt anh như tình liếc tôi, khiến tôi càng lúng túng, tay chân luống cuống.

“Cẩn thận kẻo sau này vợ ghen đấy.”

Mẹ liếc ba một cái, hai người cùng bật cười.

“Đại Đại, em thấy ?” Chu Hạ Bạch tôi, ánh mắt chứa hàm ý rõ ràng.

Anh năm nay đã hai mươi sáu, ba mẹ mấy năm nay cũng gắng sắp xếp chuyện kết hôn cho anh, nhưng anh đều chối.

Tôi bị ánh của anh thiêu đốt, lại nhớ đến cảnh điên cuồng đêm , đánh trống lảng: “Em có tiết lúc tám , em đi trước.”

Nhung lúc tôi vội vàng quay người, lại vấp phải đôi giày thể thao của Chu Hạ Bạch.

Sau đó lại bị anh giữ lấy tay, sát vào người: “Tài xế nghỉ rồi, hôm nay anh đưa em đi.”

5

Tôi luôn cảm thấy chiếc xe thể thao đỏ chóe của Chu Hạ Bạch có phần sến sẩm.

Nói vậy chứ thật ra cái này là tôi chọn cho anh. Ban chỉ định trêu anh, không ngờ anh lại mua thật.

lên xe, anh phăng lụa trên tôi: “Anh xem thôi.”

Vết đỏ nhạt đậm hiện rõ, ánh mắt Chu Hạ Bạch thoáng hiện một tia đau lòng: “Lần sau anh nhẹ tay hơn.”

Nói xong lại cúi hôn tôi một cái.

Trong gương chiếu hậu, tôi thấy ba đang đi ra ngoài, sau đó tim tôi lập tức nhảy lên họng, vội vã đập tay anh.

Chu Hạ Bạch cũng thấy, nhưng anh tình nheo mắt lại. khi thấy ba hướng này, anh giả vờ giúp tôi thắt dây an toàn.

“Suýt nữa thì bị lộ rồi!” Tôi hạ thấp giọng quát.

Anh lại thản nhiên: “Sợ chứ, cũng đâu phải thân phận em bị lộ hay đâu.”

Tôi có lý do để nghi ngờ anh đang uy hiếp tôi, nhưng tiếc là không có bằng chứng.

Đến trường, anh lại tự tay quàng cho tôi. Ngón tay còn tình lướt nhẹ vùng da nhạy cảm, làm hô hấp tôi trở nên gấp gáp.

Chu Hạ Bạch không chỉ đưa tôi đến cổng trường, còn vào tận lớp cùng tôi.

“Anh, hay là anh trước đi?”

Sáng nay có tận hai tiết đại cương khô khan, nên tôi đoán anh không hứng thú.

“Hôm nay anh xin nghỉ rồi nên ở lại với em.”

Ngữ điệu này rõ ràng là không nhận bất cứ sự chối nào.

Tôi đành nơm nớp lo sợ ngồi xuống. Đúng như tôi đoán, ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào Chu Hạ Bạch, không ít nữ bắt xao động.

hết tiết , đã có cô chạy xin WeChat.

Chu Hạ Bạch liếc tôi, nói: “Anh có bạn rồi.”

Nhưng có cô nàng tinh mắt lập tức kêu lên: “Đại Đại, không phải cậu nói anh cậu vẫn độc thân ? Cậu còn hứa giới thiệu cho bọn tớ nữa cơ !”

Chu Hạ Bạch ánh mắt mơ hồ, khóa vào tôi: “Xin lỗi, tại anh có bạn thôi. Em anh cũng luôn.”

6

Các cô quay người, tay Chu Hạ Bạch đã đặt lên đùi tôi.

Tôi giật mình, muốn dịch ra nhưng bị anh siết mạnh.

“Anh ơi, đây là lớp học đó!” Tôi hạ giọng áp vào tai anh.

Cứ như này chẳng khác nào mấy cặp gian gian díu díu mập mờ.

“Anh .” Chu Hạ Bạch không buông tay, chỉ mỉa mai dùng ngón tay ve vuốt tạo vòng tròn.

Tôi nổi da gà khắp người nhưng không dám phát .

“Họ không thấy tận hàng cuối đâu.”

Lời an ủi của anh cũng tạm gọi là có.

Nhưng trước khi hành vi của anh vượt quá giới hạn, tôi bỗng đứng phắt dậy.

“Em kia có vấn đề ?”

Cùng lúc thầy vang lên, mọi ánh mắt đều hướng tôi.

Cảm giác bị phơi bày trước đám đông thật xấu hổ.

Mặt tôi đỏ như lửa: “Thưa thầy, em muốn đi vệ …”

Cả hành vi cũng quay lại như trở thời trung học.

Nói xong nhận ra, tôi đã là viên đại học rồi. Những lớp lớn thế này, muốn đi thì lẻn ra ngoài là được, vì cũng không có ai tố cáo.

Tôi vội trốn chạy rời khỏi chỗ đó.

Xấu hổ muốn chết.

Khi tôi ra khỏi vệ , Chu Hạ Bạch đã đứng đợi ở cửa. Anh dựa ngược người vào tường như chẳng có chuyện .

Ánh anh hướng tôi đầy khiêu khích: “Đại Đại đi lâu thế…”

Anh tay tôi, theo quán tính trán tôi va vào cơ bắp rắn chắc của anh. Dù không đau, nhưng vẫn khiến người tôi run lên.

“Có phản ứng rồi hả?”

Mùi kẹo bạc hà ôm lấy tôi, rõ là mát lạnh nhưng lại khiến lòng bứt rứt.

“Anh, đừng đùa nữa.”

Hành lang có thể có người bước ra bất cứ lúc nào, không thể bất cẩn được.

Tôi luồn nách anh, nhưng hàng rào phòng thủ của anh quá kín mít, khiến tôi không tìm được lối thoát, chỉ bị ép sát gần anh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương