Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cầu xin anh đi.”
Sau đó tôi nghe thấy tiếng nước xối trong nhà vệ vang lên, hình như có người sắp bước ra.
“Anh, xin anh đó!” Tôi vội kéo áo anh, giọng cầu khẩn.
“Dùng hành đi.” Anh cúi đầu, mím môi, ý đồ rõ mồn một.
Rồi tếng nước ngừng hẳn.
Tôi nhanh chóng vòng tay cổ anh, nhón chân, để lại một nụ hôn.
Ngay khoảnh khắc tiếng bước chân bước ra khỏi nhà vệ , Chu Hạ Bạch buông tôi ra.
Ngón cái anh vuốt bờ môi vừa bị tôi , vẻ đầy mãn nguyện.
7
“Đại Đại?” gái vừa nói vừa bước ra từ nhà vệ vẫy chào tôi, tóc dài ngang eo, trang điểm nhẹ nhàng, trông có phần quen thuộc.
“Tớ là Tề Miêu thuộc câu lạc bộ thiên văn, cậu quên rồi à?”
Nghe ấy nói, tôi nhớ ra trước đó cũng đã gặp vài trong câu lạc bộ. Những đó toàn là ấy chủ tìm tôi.
Ánh mắt Tề Miêu dừng trên Chu Hạ Bạch, lập tức sáng lên: “Ồ, đó là bạn trai của cậu à?”
Tôi vừa định nói không, Chu Hạ Bạch đã kéo tay tôi rồi nói: “Đúng .”
Nụ cười của Tề Miêu không đổi, nhưng ánh mắt lảng vảng không ngừng lên chúng tôi.
từng gặp Chu Hạ Bạch trước đây nên không rõ quan hệ giữa chúng tôi. Nhưng ánh mắt ấy tôi cảm thấy kỳ lạ.
Để tránh bị nhiều người chú ý, tôi kéo Chu Hạ Bạch rời đi.
May mà sau khi vào lớp, Chu Hạ Bạch không có hành vi quá lố nữa.
Nửa sau của buổi học, anh giúp tôi chép bài. Chữ của Chu Hạ Bạch mạnh mẽ mà rõ ràng, từng nét bút đều một toát ra khí của người đứng đầu.
Tôi lén nhìn anh một cái thì ngay ánh nhìn của anh.
Một ánh nhìn nóng rực, nhưng kìm nén.
Cổ họng tôi bỗng thắt lại.
Hình như tôi sắp bị khuất phục rồi…
8
Nhân Chu Hạ Bạch đi vệ , tôi lẻn ra gọi một cuộc điện thoại: “Chú Cố, chúng ta có thể dừng kế hoạch được không?”
Người ở đầu dây kia là Cố Trường Phong. Ông là người nuôi tôi đến năm tôi mười tuổi, cũng chính ông đã sắp xếp để tôi vào nhà họ Chu.
“Tại sao lại đột ngột ?”
“Chu Hạ Bạch đã phát hiện ra thân phận của cháu rồi.”
Đầu dây kia giọng điệu bình thản như thường, dường như chẳng lấy làm ngạc nhiên: “Ừm, chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, dù sao cũng đúng để sang bước tiếp theo.”
“Bước tiếp theo?”
Trong kế hoạch ban đầu, tôi cần lọt vào nhà Chu rồi báo cáo định kỳ tình hình trong nhà. Đặc biệt là Chu Hạ Bạch và mẹ anh ta. Chú Cố từng nói, nhà họ Chu đã ông mất vợ . Vì để tôi giả làm tiểu thư nhà họ Chu bị thất lạc, nhưng thực chất là gián điệp thâm nhập vào lòng địch.
Suốt mười năm , tôi đã cung cấp không ít thông tin hữu ích. Ông không không chú ý những tin quan trọng mà còn thường xuyên bận tâm mấy chuyện vặt vãnh. Chẳng hạn như việc Chu Hạ Bạch bị cảm, hay chuyện mẹ mua được chiếc túi phiên bản giới hạn.
Tôi không hẳn là từng nghi ngờ mục đích thực sự của Cố Trường Phong. Nhưng ông đã cứu tôi khỏi những tay người buôn người, nên dù mục đích của ông nào, tôi sẵn lòng giúp hết sức mình.
“Bước tiếp theo là phải Chu Hạ Bạch yêu cháu.”
“Hả?” Tôi kêu lên vì sốc, quay ra liền thấy toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn phía tôi.
Tôi ôm điện thoại che kín miệng, hạ giọng thêm nữa“Chú… chú đùa đấy hả?”
Tôi chẳng thể tưởng tượng nổi điều đó liên quan nào chuyện báo thù.
Cố Trường Phong mất cả năm phút để kể tỉ mỉ kế hoạch báo thù của ông tôi, nhưng tóm gọn lại là này: Ông muốn rước Chu Hạ Bạch làm rể.
“Nhưng chuyện đó có liên quan gì việc báo thù?”
“Nhà Chu vợ chú tan nát, chú muốn nhà đó gả đi đứa trai để bù đắp.”
“……Thánh thần thiên địa ơi…”
Tư duy này thật khác thường.
9
“Đi đâu đấy?”
Ở cầu thang, tôi lại va vào Chu Hạ Bạch, có lẽ anh tìm tôi.
“À, cà phê này.” Tôi lắc lắc cái túi giấy trong tay.
May mà tôi có chuẩn bị trước.
“Có làm chuyện gì giấu anh không?” Chu Hạ Bạch nhếch cằm, bắt tôi nhìn thẳng vào anh, giọng điệu như người vừa bắt quả tang ngoại tình.
Đúng này bỗng thấy nhiệm vụ Cố Trường Phong giao ra hóa ra chẳng khó khăn mấy, cần làm gì đã xong rồi.
Tôi nũng nịu mỉm cười, lập tức đổi thái độ với Chu Hạ Bạch 180 độ: “Không có đâu, trong đầu nghĩ anh thôi.”
Hành bất ngờ Chu Hạ Bạch hơi ngỡ ngàng, trong mắt anh lóe lên nghi hoặc: “Thật sự không làm chuyện tội lỗi gì giấu giếm anh hả?”
Tôi liếc quanh không thấy ai, liền chui vào lòng anh mà giả vờ ngọt ngào: “Không có đâu mà.”
Tôi gần như có thể cảm nhận trái tim anh, dưới lớp cơ săn chắc, đập ngày một nhanh.
Hóa ra anh cũng ngây thơ như bao người.
Nhưng chẳng lâu sau tôi nhận ra mình chọc nhầm ổ kiến lửa.
Chu Hạ Bạch đột nhiên ôm tôi ép vào tường, đặt tay sau gáy tôi, lưỡi anh xông vào, khuấy đảo không ngừng, làm tôi không kịp trở tay.
“Anh….”
Hơi thở tôi bị tước sạch, theo phản xạ mà cắn anh.
Một vị máu tanh lan trong miệng.
mà Chu Hạ Bạch không dừng lại, cứ như một thú dữ bị kích , càng trở nên tàn nhẫn.
khi nước mắt tôi trào ra, anh thôi.
Tôi lấy tay bịt miệng, lòng muốn bỏ trốn chạy lớp.
Có lẽ tôi đã đánh giá thấp mức độ khó dễ của nhiệm vụ.
Cuối tôi cũng vượt tiết học thứ hai. Dù muốn nhưng mấy đứa bạn lại rủ đi tiệc tại nhà. Chu Hạ Bạch cũng muốn từ chối nhưng tôi phải kéo anh đi một cách quyết liệt.
Dù sao thì so với việc có hai người, ra chỗ đông người thì ít nhất an toàn hơn, anh chắc cũng sẽ thận trọng hơn.
Trên lý thuyết là … nhưng dường như không phải .
Khi chơi Switch, Chu Hạ Bạch nói tắt đèn chơi sẽ kích thích hơn. Nhưng trong bóng tối, cánh tay anh cuộn lấy tôi như rắn. Mọi người đều dồn mắt vào trò chơi, không ai để ý chỗ mập mờ giữa chúng tôi.
“Kích thích thật đấy!” Một người trong nhóm đột nhiên buông ra một câu cảm thán.
Chu Hạ Bạch khẽ bật cười, ghé sát tai tôi phụ họa: “Đúng là kích thích.”
Tôi nghiêng đầu, vừa hay phải môi anh. Trong khoảng sáng tối đan xen, anh nhanh chóng rút lại.
Dưới tác của dopamine và adrenaline, tôi bỗng thấy một cảm giác khoái lạc từng có, bất giác liếm môi, ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ.
Đến khi ánh đèn sáng trở lại, Chu Hạ Bạch cúi người, mời tôi chơi bi-a.
Bàn chân rõ ràng đất, mà tôi lại cảm thấy như lơ lửng giữa không trung.
“Cúi eo thấp xuống một chút.” Anh nghiêm túc hướng dẫn tư tôi, tay thì cố tình đặt lên eo tôi.
Khuôn anh nghiêm, chẳng thấy biểu cảm nào khác thường. Nhưng khi ghé sát lại, anh lại khẽ nói: “ tác này sau cũng nên thử một .”
Tay tôi run lên làm cú đánh bị hụt bóng.
Chu Hạ Bạch nhận gậy, gọn gàng đánh một đường, dọn sạch bàn bi.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng reo hò.
Còn ánh mắt Chu Hạ Bạch dừng trên người tôi.
“Anh bắn chuẩn đấy.” Anh nhướng mày nhìn tôi, rồi ném gậy người khác.
Cái dáng vừa ngông vừa đẹp trai ấy, lại người ta chẳng thể rời mắt.
10
Sau đó cả người tôi bỗng nóng ran từ trong ra ngoài, máy lạnh chỉnh 20 độ cũng không cứu nổi, có lẽ là bị sốt rồi.
Vừa được hai ngụm coca lạnh, đã bị Chu Hạ Bạch giật mất.
“ sắp đến kỳ rồi.”
Nói xong, anh đưa tôi một cốc đồ nóng: “ cái này đi.”
Tôi bướng bỉnh nhìn chằm chằm lon coca lạnh: “ muốn cái đó.”
“Không được.” Chu Hạ Bạch nói ngắn gọn, rồi ngửa cổ sạch lon coca của tôi.
“Đại Đại, của tớ nè.”
Một nam cạnh hơi thiếu tinh tế, đưa ly của mình tôi, liền bị Chu Hạ Bạch liếc một cái.
Tay cậu kia lập tức khựng lại giữa không trung: “… đâu.”
Rồi cậu bị anh nhìn đến phát hoảng.
Tôi định bước nhận lấy thì Chu Hạ Bạch ghé sát tai tôi thì thầm: “Trừ khi muốn đau bụng sẽ để anh vào.”
Tình huống lúng túng đến cực điểm.
May mà có gái tinh mắt chen vào giải vây: “ này sắp bắt đầu chơi game rồi, Đại Đại chơi với bọn tớ nhé?”
Tôi như được cứu rỗi, vội vàng tham gia. Ngồi xuống rồi phát hiện họ chơi ‘Thật hay Thách’.
Chu Hạ Bạch ngồi đối diện tôi, sắc không mấy vui. Cậu nam nãy cũng nhập cuộc, hình như là bạn lớp, tên là Tống Dự, cậu ta đeo kính, trông nho nhã, lễ độ. So với Chu Hạ Bạch thì đúng là hai thái cực khác nhau.
ngẩn người thì người ta đã nhét túi bốc thăm vào tay tôi.
Giây tiếp theo, não tôi nổ bùm.
“Đại Đại, lượt cậu nè!”
“Là Thử thách đó nha!”
Khi nhìn thấy dòng chữ trên giấy, tôi như muốn nổ tung:【Sờ ngực mình rồi nói: ‘Haiz, nhỏ quá!’】
Trước Chu Hạ Bạch mà bắt tôi làm cái này, chi bằng giết tôi đi rồi.