Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pTEjf7Fjd

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 01

01

Ngày thành thân của Tạ Lăng, hắn đưa về nhà một nữ nhân tên Bùi Chỉ.

Bùi cô nương trước kia từng được mọi người mến mộ, nay trở thành góa phụ sau khi phu quân qua đời.

Dáng vẻ nàng thanh thoát, dù ăn vận giản dị nhưng chỉ cần điểm chút phấn son cũng toát lên nét thanh lệ, thoát tục.

Tạ Lăng và Bùi Chỉ cưỡi ngựa sóng đôi, cùng đi dạo giữa đám đông để mua bánh phục linh.

Những đứa trẻ đang đứng chờ, vì tham ăn mà ồn ào không ngớt.

Bất chợt, con ngựa của Bùi Chỉ mất kiểm soát.

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, đám đông hoảng loạn, xô đẩy nhau tránh né.

Ta bị đẩy ngã xuống đất, khuỷu tay va mạnh, máu thấm đỏ nửa ống tay áo.

Tạ Lăng vội phóng tới, dang tay ôm lấy Bùi Chỉ.

Vòng eo mảnh khảnh của nàng lọt vào bàn tay hắn, động tác dứt khoát mà đầy bảo vệ, đưa nàng xuống khỏi con ngựa đang bất kham.

Con ngựa mất kiểm soát suýt chút nữa đã giẫm nát đầu người, nhưng bất chợt nó đột ngột đau đớn, né sang một bên

Ta ngã rạp xuống đất, cây trâm trên đầu lỏng lẻo, mái tóc rối bời, dáng vẻ thê thảm không thể tả.

Giữa đám đông vang lên tiếng người trầm trồ:

“Tạ công gia thật tốt! Quả là xứng đôi với phu nhân kia!”

Bùi Chỉ e lệ, hai gò má trắng nõn ửng hồng, lúm đồng tiền thoáng hiện. Nàng khẽ nép vào lồng ngực của Tạ Lăng, dáng vẻ ngượng ngùng nhưng đầy thẹn thùng.

Tạ Lăng khẽ cau mày, dường như nhận ra điều gì, nhưng không hề phản bác.

Ta vừa được nha hoàn từ trong đám đông hoảng loạn nâng dậy, trên mặt nàng vẫn lộ vẻ sợ hãi, vội vàng gọi:

“Phu nhân…”

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía ta.

Bùi Chỉ và Tạ Lăng cũng khựng lại, nhìn sang với vẻ kinh ngạc.

Ta đưa tay ôm lấy khuỷu tay đang đau nhức âm ỉ, khẽ ngẩng đầu, đối diện thẳng với họ, giọng bình thản nhưng dứt khoát:

“Thả ngựa chạy loạn giữa chốn đông người, suýt chút nữa làm tổn thương mạng người. Xin các người hãy chịu trách nhiệm và bồi tội.”

Đám đông rì rầm, không ai dám lên tiếng. Tạ công gia mà họ tôn kính, liệu ai dám yêu cầu hắn xin lỗi?

Người bán rau bên cạnh sững sờ, hít một hơi lạnh.

Có tiếng người trong đám đông bật lên:

“Chẳng phải công gia đã có chính thất phu nhân sao? Phu nhân từng phát chẩn cứu tế, ta đã từng gặp qua…”

Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người thoáng biến đổi, ánh mắt liên tục trao đổi với nhau, rì rầm bàn tán:

“Ái chà, cô gái trên lưng ngựa kia là ai thế?”

“Cử chỉ thân mật như vậy, chẳng lẽ công gia có ý gì sao?”

Bùi Chỉ đôi mắt hoe đỏ, lệ tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt, gương mặt xinh đẹp càng thêm phần yếu ớt:

“Ngựa đột nhiên phát điên, xin tỷ tha thứ cho sự sơ suất của ta.”

Máu từ vết thương chảy qua kẽ tay, thấm đỏ, ta khẽ nở nụ cười, ánh mắt đối diện thẳng với nàng:

“Chỉ vì chút sơ suất mà suýt lấy mạng người, chẳng hay cô nương định dùng một câu ‘sơ suất’ để lấp liếm qua chuyện sao?”

Tạ Lăng lập tức ngắt lời, giọng lạnh như băng:

“Đủ rồi! A Chỉ đã xin lỗi, ngươi còn muốn gì nữa?”

Hắn giơ bàn tay vẫn vương máu của ta lên, bước lên phía trước hai bước, ánh mắt sắc lạnh:

“Ngươi như vậy, chẳng lẽ Tạ Lăng ta cũng cần phải xin lỗi trước mặt mọi người hay sao?”

Lời nói của hắn như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp cắt đứt mọi ý định phản kháng.

Hôm nay, hắn không chỉ khiến danh dự của ta bị dày xéo trước đám đông mà còn vứt bỏ hoàn toàn sự tôn trọng tối thiểu.

Nếu đã như vậy, thì ta cũng chẳng cần giữ thể diện làm gì nữa.

“Vì sao lại ngang ngược như vậy? Đúng là không biết lý lẽ!”

Tạ Lăng siết chặt chiếc roi ngựa trong tay, những đường gân xanh nổi lên rõ ràng. Trong cơn giận dữ, hắn vụt roi mạnh xuống lưng ngựa.

Tiếng roi quất vang lên sắc bén, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Sau đó, hắn ôm lấy Bùi Chỉ, không buồn ngoái lại mà quay người rời đi.

Trên lưng ngựa, Bùi Chỉ ngoảnh đầu lại nhìn ta, ánh mắt mơ hồ pha lẫn giữa cảm giác đắc ý và thách thức.

Đám đông chìm trong im lặng, ánh mắt dò xét và xì xào bàn tán không ngớt.

Bà bán rau bên cạnh mạnh dạn đẩy nhẹ một bé gái, nhỏ giọng nói:

“Con mang cái này cho phu nhân đi.”

Cô bé rụt rè tiến lên, cầm một miếng bánh nhỏ đưa cho ta, giọng lí nhí:

“Phu nhân, đừng buồn.”

Ta cúi nhìn miếng bánh trong tay, mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, ánh mắt thản nhiên như mặt nước không gợn sóng.

Từ hôm nay trở đi, e rằng chẳng còn ai trong kinh thành dám nhắc đến sự hòa thuận giữa Tạ công gia và phu nhân nữa.

02

Sau khi trở về phủ, ta sơ cứu vết thương, nhẹ nhàng rắc thuốc bột lên. Cầm đĩa bánh phục linh vừa mua, ta định mang đến cho Tạ Tụng, con trai của ta.

Thế nhưng, khi đến gần hậu viện, lại nghe thấy tiếng cười đùa vọng ra từ phía sau.

Bùi Chỉ đang ôm Tạ Tụng trên lưng ngựa, còn Tạ Lăng đứng bên cạnh, tay giữ dây cương, dường như đang chỉ dẫn họ cách cưỡi ngựa.

Bất ngờ, ta thấy Bùi Chỉ nghiêng người, áp sát về phía Tạ Lăng, khuôn mặt nàng ta khẽ chạm vào má hắn.

Tạ Lăng khựng lại, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng, tay cũng lơi lỏng khiến dây cương gần như rơi xuống.

Bùi Chỉ mỉm cười tinh nghịch, nhanh chóng giật lấy dây cương, kéo theo Tạ Tụng thúc ngựa phóng nhanh về phía chuồng ngựa.

Ban đầu, Tạ Tụng tỏ ra hoảng sợ, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, miệng hét lớn đầy sợ hãi.

Nhưng chỉ một lát sau, tiếng hét sợ hãi hóa thành tiếng cười hò reo phấn khích. Cậu bé đỏ bừng mặt, thở dốc đầy kích động, cổ nhỏ rướn lên, những đường gân xanh hiện rõ.Tiếng cười đùa của cậu bé vang vọng khắp sân, cổ nhỏ rướn lên, đường gân xanh hiện rõ.

Tạ Lăng biến sắc, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa hét lớn:

“Dừng lại! Mau dừng lại!””

Bùi Chỉ dường như không để tâm, tiếp tục phóng nhanh, dây cương kéo căng, khiến Tạ Lăng phải cố sức đuổi theo, giằng lại dây cương trong tay nàng.

Dây cương thô ráp cứa vào lòng bàn tay, khiến da tay của Tạ Lăng rách toạc, máu rỉ ra không ngừng.

Hắn gần như giật mạnh Tạ Tụng khỏi vòng tay của Bùi Chỉ, lập tức lấy từ trong vạt áo một viên thuốc, đưa cho con uống.

Đến khi sắc mặt Tạ Tụng trở lại bình thường, chàng mới thở phào, nhưng mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo.

Tạ Lăng đứng dậy, ánh mắt đầy giận dữ, bất ngờ giáng một cái tát mạnh lên mặt Bùi Chỉ, khiến nàng ngã nhào sang một bên.

Bùi Chỉ còn chưa kịp đứng vững, Tạ Lăng đã túm lấy cổ tay nàng, cố ghìm cơn giận, nhưng rồi lại không thể kiềm chế, giơ tay kia lên và tiếp tục tát mạnh thêm một cái.

Cái tát khiến má nàng in hằn dấu bàn tay đỏ ửng, cả gương mặt tê rần.

Tạ Lăng siết chặt nắm tay, gằn giọng đầy phẫn nộ:

“Ngươi xem mình là loại mẹ gì? Tạ Tụng còn nhỏ, không biết cưỡi ngựa, ngươi có hiểu không?”

Bùi Chỉ bật khóc, nhào vào lòng Tạ Lăng, giọng nức nở:

“A Lăng, thật xin lỗi… Ta không cố ý, cũng không muốn khiến đệ ấy hoảng sợ.”

Trong lúc ấy, Tạ Tụng níu chặt lấy tay áo của Tạ Lăng, ánh mắt trẻ thơ hoảng hốt xen lẫn ấm ức, không nói nên lời.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, ta chỉ cảm thấy lòng mình lạnh lẽo đến tê tái.

Khi mang thai Tạ Tụng, ta nôn mửa không biết bao nhiêu lần, cơ thể gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương.

Đến ngày sinh nở, cơn đau thấu trời kéo dài suốt đêm, máu chảy từng chậu không dứt.

Thế nhưng, tất cả những gì ta nhận lại được chỉ là sự thờ ơ của Tạ Lăng.

Chỉ vì một lời vu oan của Bùi Chỉ rằng ta ngược đãi nàng, Tạ Lăng đã lập tức vội vàng tới huyện Vị với danh nghĩa huynh trưởng, để giúp nàng giành lại công bằng.

Đợi đến khi hắn trở về, ta đã suýt bước qua cánh cửa quỷ môn quan, thân thể tiều tụy không khác gì cái xác không hồn.

Thế nhưng, điều ta nhận lại chỉ là sự thờ ơ của hắn. Tạ Lăng chưa từng bận tâm đến những gì ta phải chịu đựng, chỉ vì những lý do bất chợt của người khác mà khiến ta luôn trở tay không kịp.

Nhưng giờ đây, mọi cảm xúc đau khổ bị dồn nén bấy lâu như vỡ òa, không thể kiềm chế thêm nữa.

Qua tấm rèm mỏng, ta nhìn thấy lông mày của Tạ Lăng đã thấm ướt, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, ánh mắt u ám đến kinh người, tựa như một vị thần đầy lạnh lùng và vô cảm.

Ngay lúc này, mọi cảm xúc bị kìm nén bấy lâu như trào dâng mãnh liệt.

Qua tấm rèm mỏng, ta nhìn thấy lông mày của Tạ Lăng đã thấm đẫm mồ hôi. Ánh mắt hắn sắc lạnh đến đáng sợ, tựa như một vị thần lạnh lùng và vô cảm.

Dù vậy, hắn vẫn siết chặt lấy cổ tay ta, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy áp chế:

“Đủ rồi.”

Ta không đáp, chỉ cười nhạt.

Bỗng nhiên, một cơn đau nhói lan truyền từ cổ tay. Ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tạ Tụng đang cắn mạnh vào cổ tay ta, đôi mắt đầy căm phẫn:

“Dựa vào cái gì mà đánh cha con? Dựa vào cái gì không cho con cưỡi ngựa với Bùi tỷ? Con ghét mẹ nhất!”

Lời nói của đứa trẻ như một nhát dao, xé toạc lớp vỏ bọc vốn dĩ đã mục nát trong lòng ta.

Ngay lúc đó, một tia sét xé ngang bầu trời, ánh sáng lóe lên trong cơn mưa xối xả, khiến ta cảm giác như bị sét đánh, cả người bàng hoàng, khó tin những gì mình vừa nghe.

Nha hoàn bên cạnh vội chạy tới, ôm lấy Tạ Tụng từ trong tay ta, nhẹ giọng dỗ dành:

“Thiếu gia đừng giận, phu nhân thương thiếu gia nhất mà. Người còn mua bánh phục linh mà thiếu gia thích nhất nữa.”

Tạ Tụng thả lỏng hàm răng, nhưng để lại trên cổ tay ta một dấu răng đỏ rực, máu thấm qua lớp da.

Cậu bé quệt nước mắt, đôi mắt long lanh ngước lên, nhưng trong lời nói lại đầy bất mãn:

“Bánh phục linh! Lại là bánh phục linh! Con đã chán ngấy nó rồi!”

Tạ Tụng đột nhiên bật dậy, giật lấy đĩa bánh phục linh từ tay nha hoàn rồi mạnh tay ném xuống đất.

Âm thanh giòn tan vang lên, từng mảnh sứ vỡ vụn bắn ra, vương vào gấu váy của ta.

Đĩa bánh phục linh mà chính tay ta cẩn thận chọn mua giờ đã nát vụn, hòa lẫn với mảnh vỡ, bám đầy đất.

Những miếng bánh nhão nhoẹt, nhàu nát thành một đống hỗn độn, giống như lòng ta lúc này.

Tạ Tụng đẩy mạnh ta ra, sức lực của một đứa trẻ nhưng lại đủ khiến ta lảo đảo, suýt ngã.

“Bùi tỷ xinh đẹp và dịu dàng hơn mẹ gấp trăm ngàn lần, cha cũng thích tỷ ấy!”

Cậu bé hét lớn, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói chát chúa như xé toạc không gian:

“Cút đi! Con không cần nhận mẹ là mẹ nữa!”

Câu nói ấy tựa như một lưỡi dao sắc lạnh xuyên thấu tim ta, lạnh buốt và đau đớn.

Từng tầng từng tầng cảm xúc chất chồng lên nhau, cuối cùng đổ sụp.

Mọi thứ trước mắt trở nên nhòe đi, chỉ còn lại hình ảnh mờ ảo của Tạ Tụng, nhưng trong đó ta gần như có thể thấy được từng biểu cảm rõ ràng.

Một lúc lâu sau, ta mới nhận ra mình đang cười, một nụ cười lạnh lẽo đến cay đắng, tựa như một kẻ hoàn toàn xa lạ với chính bản thân.

Một cảm giác tê buốt lan khắp cơ thể, lạnh lẽo như băng giá thấm vào từng mạch máu.

Ta nhìn Tạ Tụng, đôi mắt giờ đây không còn chút ấm áp nào, chỉ còn lại sự trống rỗng.

“Được thôi…”

Giọng nói của ta nhẹ nhàng, nhưng lại lạnh đến thấu xương.

“Nếu con đã không cần, ta cũng không cần phải làm mẹ con nữa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương