Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu tôi đến nên cứ rụt rè ôm ly bia, liếc trộm mấy cậu trai trẻ đứng thành hàng trước mặt.
Ồ! Trẻ trung, rạng rỡ, nụ cười ngọt lịm.
Còn đồng thanh gọi tôi là “chị gái”.
Cảm giác… thật ra cũng khá tuyệt!
Tôi vừa định nhìn kỹ hơn một chút thì chợt nghe thấy một tiếng gọi: “Cô Vương!”
Làm tôi hoảng tới mức làm đổ cả nửa ly bia.
Một chàng trai rất đẹp trai ngồi xuống cạnh tôi, ngước lên nói với đám trai trẻ xếp hàng:
“Ai đẹp trai hơn tôi thì ở lại, không thì giải tán.”
“Vù vù vù” cả hàng trai trẻ rút lui như ong vỡ tổ.
Mạnh Thu kêu toáng lên: “Gì đấy? Để lại cho tôi một người chứ!”
13
Cậu trai chớp đôi mắt to long lanh nhìn tôi: “Cô Vương không nhận ra em nữa à?”
Tôi hơi căng thẳng, cảm giác như lúc còn nhỏ trốn học bị cô giáo bắt gặp.
“Em là… học trò của cô sao?”
“Cũng coi là vậy. Em bên khoa Dược. Hai năm trước lên cơn hen suyễn ở sân trường, cô đã cứu em.”
Tôi chợt nhớ ra thật sự có chuyện như vậy.
Tôi quay đầu tám chuyện với Mạnh Thu: “Khoa Dược giờ tìm việc khó đến vậy sao?”
Mạnh Thu liếc mắt khinh bỉ, nói nhỏ: “Làm nghề này kiếm tiền nhanh lắm! So với chôn mình trong phòng thí nghiệm thì hơn nhiều.”
Cũng đúng. Tôi bất giác đánh giá cậu trai từ đầu đến chân.
Cậu ấy bị tôi nhìn đến mức phì cười, khoanh tay nhìn lại: “Cô nhìn gì vậy, cô giáo? Em không bán thân đâu nha!”
Tối hôm ấy, chúng tôi hát hò uống rượu, chơi cực kỳ vui.
Cậu trai tên là Khâu Nhạc, gia đình làm ngành dược. Dù mê nhạc rock nhưng vẫn nối nghiệp cha mẹ học ngành Dược.
Mạnh Thu rất hứng thú với cậu ta, bèn lén nói với tôi: “Tôi muốn tóm gọn cậu ta, cô giúp tôi nhé!”
Tôi bất lực: “Chị ơi, tích đức chút đi, chị hơn người ta 5 tuổi đó!”
Mạnh Thu bĩu môi: “Cô đúng là cổ hủ!”
Tan tiệc, Khâu Nhạc nhất quyết đòi đưa chúng tôi về.
Ngay lúc đó, lại tình cờ đụng phải Trạch Vĩ đang đi qua đi lại dưới nhà.
Đúng hạn cuối phải trả tiền, tiền chưa thấy mà anh ta lại mò tới.
Thấy tôi, anh ta cau mày: “Em đi đâu mà người toàn mùi rượu thế này?”
“Tới để trả tiền à?”
“Về nhà với anh! 10 ngày rồi, em vẫn chưa làm đủ trò à? Ba em hôm qua còn gọi cho anh đấy. Đừng để người lớn phải lo lắng nữa được không?”
Nghe anh ta nói mà tôi tức điên: “Trạch Vĩ, ba tôi mắng anh rồi đúng không? Đáng đời!”
Đây là chiêu sở trường của anh ta, cứ có mâu thuẫn là kéo người lớn vào.
Anh ta biết sau khi mẹ tôi mất, tôi càng thương ba nhiều hơn nên mỗi lần cãi nhau là gọi điện cho ông.
Người khiến người già lo lắng, rốt cuộc là ai?
Để chặn chiêu này, ngay sau khi chia tay, tôi đã gọi báo cho ba trước.
Chắc ông không nhịn được mà mắng Trạch Vĩ một trận rồi.
“Anh nghe không hiểu tiếng người à? Đây không phải cãi nhau, là chia tay! Đường ai nấy đi, không liên quan gì hết! Anh trả tiền không? Không thì tôi kiện đấy!”
Anh ta như bị sỉ nhục thậm tệ, mặt đỏ bừng, thở phì phò móc điện thoại ra.
Một khoản tiền chuyển thẳng vào tài khoản của tôi.
“Vương Chỉ Dụ, tức giận cũng phải có chừng mực. Em không cho anh chút đường lui nào, sau này đừng có mà hối hận!”
Thần kinh!
Tôi còn đang hầm hầm thì Khâu Nhạc đứng bên lầm bầm: “Trạch Vĩ? Chị ơi mắt nhìn người kiểu gì vậy? Cái tên nghe đã thấy bệnh rồi, hai căn bệnh ghép thành tên, vậy mà cũng gọi là đàn ông?”
Tức giận trong lòng tôi bị lời cậu ta làm nguôi hẳn một nửa.
“Được rồi nhóc con, mau về ngủ đi. Hôm nay cảm ơn em nhé!”
Nói xong tôi kéo Mạnh Thu đi vào toà nhà.
Khâu Nhạc vung tay phản đối: “Bạn bè thì bạn bè, thêm chữ ‘nhóc’ làm gì?
Sớm muộn gì em cũng cho chị biết, em chẳng ‘nhỏ’ chút nào đâu!!”
14
Tôi hình như bị Khâu Nhạc bám dính rồi.
Từ sau lần gặp ở quán bar, cậu ta ngày nào cũng chào buổi sáng, tối báo cáo, không có chuyện gì cũng nhắn vài chục cái tin.
Mạnh Thu ghen lồng lộn: “Bảo tôi tích đức? Hóa ra là định giữ riêng cho mình!”
Tôi bất lực nhắn lại cho Khâu Nhạc:
[Đừng nhắn nữa, chơi cầu lông bị trẹo chân, bơi thì cần phao cứu sinh, thể thao cái gì cũng dở, cũng chẳng có thời gian.]
Cậu ta vẫn không bỏ cuộc:
[Vậy mình đi cắm trại nha, thời tiết đẹp thế này mà chị cứ ru rú trong nhà làm gì? Nhớ cái tên Trạch Dương liệt dương đó hả?]
[Biến!]
Miệng thì mắng nhưng tôi đôi khi cũng đi chơi với cậu ta.
Dù sao thì ở bên trai trẻ, cảm giác cũng… rất tuyệt.
Khâu Nhạc cũng không hề ngại ngùng, tỏ tình đến mười mấy lần khiến tôi nhận ra cậu ta không phải nói chơi.
Tôi bắt đầu lý trí đếm ngón tay từ chối: “Tôi hơn em 4 tuổi, tôi 29, em mới 25, tuổi không hợp. Gia đình em giàu có, nhà tôi không nghèo nhưng chỉ thuộc dạng trung bình, môn không đăng hộ không đối. Em đẹp trai như minh tinh, tôi mà làm trợ lý cho minh tinh còn bị fan chửi vì quá kém sắc, ngoại hình không xứng.”
Cậu ta tức đến mức chống nạnh đi lòng vòng: “Chị xuyên từ nhà Thanh tới à??? Em mặc kệ! Em đã xác định là chị rồi. Đợi tới 70 tuổi em vẫn đợi! Lúc đó cả hai đều mặt đầy nếp nhăn, không ai chê ai hết! Huống hồ về mặt sinh lý thì… đàn ông hơn 20 tuổi với phụ nữ ngoài 30 thì…”
“Ưm! Ưm! Ưm!”
Tôi bịt chặt miệng cậu ta lại, không cho nói thêm câu nào nữa!
15
Tôi sống thong thả hơn một tháng thì bất ngờ nhận được điện thoại của thầy hướng dẫn.
Linh cảm mách bảo tôi, chắc chắn là Trạch Vĩ đang giở trò.
Tôi có thể chặn số Trạch Vĩ nhưng không thể không gặp thầy. Thầy là ân nhân tái sinh của tôi.
Không ngoài dự đoán, tôi gặp Trạch Vĩ ngay tại nhà thầy.
Anh ta rất giỏi bày trò mưu mẹo như vậy.
Quả nhiên khi vừa bước vào, cô giáo đã niềm nở kéo tôi lại: “Chỉ Dụ à, bao lâu rồi chưa gặp con thế?”
Tôi có chút áy náy.
Tôi đưa quà biếu cho thầy cô.
Cô giáo kéo tôi ngồi xuống bàn ăn: “Hôm nay toàn làm những món mà hai đứa thích. Lúc trẻ thì bận, hiếm khi nấu được bữa nào, giờ nghỉ hưu rồi thầy con có thời gian nghiên cứu nấu ăn.”
Cả hai thầy cô đều là bác sĩ, có nhiều đóng góp trong ngành y, học trò đông như mây.
Nhưng vì sức khỏe thời trẻ ảnh hưởng, không có con cái nên tuổi già đành cô quạnh.
Tôi thầm trách mình, lẽ ra nên đến thăm thầy cô nhiều hơn.
Cô giáo nắm tay tôi, mắt ánh lên sự mong mỏi: “Hai đứa sắp cưới rồi, cô thấy trong lòng vui lẫn buồn. Vừa như sắp có con dâu, lại như sắp gả con gái.”
Tôi thót tim, phân vân không biết có nên lên tiếng không thì Trạch Vĩ đã chen lời: “Cô ơi, đều là người một nhà, là con dâu hay con gái thì cũng sẽ hiếu thuận như nhau.”
“Phải phải, đều như nhau cả. Hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi? Có gì cần giúp đỡ cứ nói, đừng ngại.”
Trạch Vĩ làm như không có chuyện gì xảy ra, mặt dày tiếp tục dựng chuyện: “Cũng gần xong rồi ạ. Dù công việc bận đến mấy con vẫn sẽ nghỉ phép để đi tuần trăng mật với cô ấy.”
Tôi giẫm mạnh vào chân anh ta nhưng anh ta vẫn ba hoa không ngớt: “Sau này có con rồi, muốn đi chơi cũng khó. Đến lúc đó lại là Chỉ Dụ vất vả hơn nên tuần trăng mật lần này, con nhất định phải bù đắp cho cô ấy thật tốt. Vừa rồi cô ấy giận con vì con lỡ miệng nói chuyện tay cô ấy bị thương, cũng vì con không ủng hộ sự nghiệp của cô ấy. Cô ấy ấy mà, tham vọng lắm.”
“Ấy chết, chuyện đó là con sai rồi, sao lại cản trở công việc của Chỉ Dụ? Có con thì cứ gửi về đây, cô trông cho!”