Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

16

Tiếng cười nói rộn rã, lòng tôi lại càng nặng trĩu.

Trông mong Trạch Vĩ thành thật là chuyện không thể.

Nhưng tôi cũng không muốn dùng lời nói dối để lừa thầy cô, vì lời nói dối sớm muộn cũng sẽ bị bóc trần.

Trạch Vĩ chẳng qua đang dùng tình cảm để trói buộc tôi.

Như dạo gần đây, bố mẹ anh ta cũng gọi cho tôi không biết bao nhiêu lần.

Thấy tôi chẳng mảy may dao động, anh ta liền nghĩ đến thầy cô.

Tôi lặng lẽ đặt đũa xuống.

Đứng dậy, nghiêm túc cúi chào thầy và cô: “Thầy, cô… e là sẽ khiến hai người thất vọng rồi. Con với Trạch Vĩ đã chia tay. Chúng con sẽ không kết hôn, càng không thể có con. Nhưng con sẽ tiếp tục cố gắng, vẫn luôn là học trò của hai người, luôn kính yêu thầy cô từ tận đáy lòng.”

Thầy cô sững sờ.

Tôi cúi đầu lần nữa đầy áy náy rồi rời khỏi nhà thầy.

Trạch Vĩ hốt hoảng đuổi theo.

“Vương Chỉ Dụ, em làm thế chưa đủ à?!”

Tôi xoay người, đẩy mạnh anh ta một cái:

“Trạch Vĩ, anh hèn hạ quá rồi đấy! Lợi dụng thầy cô là anh! Dở trò mãi không thôi cũng là anh! Dùng đạo đức trói buộc em cũng là anh! Chính anh là người giết chết mối quan hệ này, còn giả vờ vô tội cái gì?!”

Anh ta thật sự hoảng loạn, mắt đỏ hoe, dường như có lệ.

Im lặng một lúc, anh ta mới ngẩng đầu nhìn tôi thật sâu:

“Là anh sai… Em nói anh sai chỗ nào, anh sửa chỗ đó. Em không thích Thẩm Yên thì anh sẽ cắt đứt với cô ta, như vậy vẫn chưa đủ sao?”

Tôi lắc đầu mệt mỏi: “Lỗi lớn nhất của anh là không biết mình sai. Không có ranh giới, không tin tưởng em, tiết lộ bí mật của em, làm tổn thương tình cảm của em nhưng anh lại không thấy mình sai gì cả. Trong mắt anh, sai luôn là người khác. Nếu anh thấy uất ức thì cứ nói với thiên hạ là anh đá em cũng được, em không quan tâm. Chỉ cần cắt đứt sạch sẽ với anh là đủ!”

Anh ta nắm chặt tay tôi, hàng mi khẽ run: “Anh sẽ thay đổi! Chỉ Dụ, em nói anh sai, anh sửa! Tình cảm 10 năm của chúng ta sao có thể nói chia là chia? Chúng ta không thể rời xa nhau được!”

Tôi từng ngón từng ngón gỡ tay anh ta ra: “Chúng ta đã chia tay rồi. Không bao giờ quay lại nữa!”

17

Kỳ nghỉ, Khâu Nhạc mời tôi tham quan phòng thí nghiệm.

Tôi rất háo hức.

Công ty nhà cậu ấy đang nghiên cứu vài loại thuốc chống ung thư dạng phân tử nhỏ.

Khâu Nhạc hoàn toàn khác thường ngày, mặc áo blouse trắng trông rất ra dáng nhà nghiên cứu.

Cậu ấy kể rằng các loại thuốc này đã vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng pha 3.

Chúng tôi đều biết, một loại thuốc ung thư mà có thể đi từ pha 1 đến pha 3 là vô cùng hiếm – có thể nói là hàng trăm không được một.

Mà có kết quả dương tính và được cấp phép đưa ra thị trường thì càng hiếm như lông phượng sừng lân.

Những loại thuốc này là niềm hy vọng của hàng triệu bệnh nhân ung thư.

Đối với họ và gia đình, chúng vô cùng có ý nghĩa.

Tôi không kìm được hỏi: “Pha 3 có kết quả thế nào rồi?”

“Chưa công bố đâu, nhưng em là bà chủ tương lai nên có thể nói với chị.”

Tôi đã quá quen với việc cậu ta chiếm đủ loại tiện nghi miệng lưỡi, lười chẳng buồn chỉnh lại.

“Cũng khá ổn. So với thuốc gốc thì có thể kéo dài thời gian sống của bệnh nhân thêm 1.3 tháng.”

Tôi trợn tròn mắt: “Thật sao? Tuyệt quá!”

Cậu ấy cười rạng rỡ:

“Chị xem, nói chuyện với chị đúng là có cảm giác được chữa lành. Người ngoài ngành nghe đến 1.3 tháng sẽ bảo sống thêm 40 ngày thì có gì đáng kể. Nhưng ánh mắt của chị nói với em rằng – thành tựu này rất vĩ đại.”

Mắt tôi rưng rưng: “Mẹ tôi mất vì ung thư. Khi đó tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, kể cả mạng sống để giữ bà lại. Bây giờ có thể kéo dài 40 ngày, sau này có thể là 4 năm, rồi 40 năm…Tôi tin, sẽ có ngày bệnh tật bị đánh bại.”

Khâu Nhạc nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau: “Mẹ em cũng vậy. Lúc em học cấp 2, mẹ đã ra đi. Tính cách của chị rất giống bà.”

Tôi ngẩng đầu lên muốn nhìn xem cậu ta có nói dối không.

Nhưng cậu ấy cúi xuống… hôn tôi.

Một ngày nọ, cậu ấy vừa ôm tôi vừa khẽ lắc lư: “Chị nói xem, giờ hai mẹ mình có gặp nhau chưa?”

“Đừng nói linh tinh!”

“Hôm qua em mơ thấy mẹ, đã dặn bà đi mai mối liền rồi. Xe, nhà đều sẵn sàng. Tiền cưới 5 triệu tệ đủ không?”

Tôi chịu không nổi nữa, đấm thẳng vào vai cậu ấy, cậu ấy kêu la om sòm: “Khâu Nhạc! Em đừng nói bậy nữa!”

“Em không nói bậy! Mẹ đồng ý rồi! Ê ê đừng đi mà, chị ơi!”

18

Sáng thứ Tư, trong cuộc họp thường kỳ của học viện, tôi nhận được thông báo: Thẩm Yên bị xử lý kỷ luật.

Thứ nhất là do vi phạm quy trình trong phòng thí nghiệm.

Mặc dù đoạn ghi hình hôm tôi làm thí nghiệm đã bị xóa nhưng có một sinh viên từng lén quay lại để học hỏi sau này.

Sau sự cố, sinh viên đó đã giao đoạn clip cho nhà trường.

Thứ hai, cô ta bị tố cáo đạo văn luận án.

Trạch Vĩ là người hướng dẫn chính trong luận văn của cô ta, vì vậy cũng bị liên đới.

Thẩm Yên bị cảnh cáo nghiêm khắc, thậm chí có thể không được tốt nghiệp.

Các đồng nghiệp đều phẫn nộ cho rằng xử phạt vậy là quá nhẹ.

Một sinh viên vừa thiếu đạo đức, vừa gian dối trong học thuật, nên bị đuổi học ngay lập tức.

Tất nhiên, không bị đuổi có nghĩa là có người “chạy cửa sau”.

Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết là ai.

Đáng thương thay cho Trạch Vĩ – người luôn giữ gìn danh tiếng suốt bao năm – cuối cùng lại vướng tai tiếng vì một cô gái.

Còn tôi – người bị hại – lại rất bình tĩnh.

Tôi luôn biết Thẩm Yên sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Sức người có hạn, nếu dành quá nhiều cho thủ đoạn thì tâm trí đâu mà học hành.

Nhưng tôi không ngờ, cô ta lại chặn đường tôi về nhà.

Tóc tai rũ rượi, thần sắc kích động: “Vương Chỉ Dụ! Chính cô báo cáo tôi! Cô thật đê tiện!”

Tôi chẳng muốn cãi nhau với người điên, định bước qua thì cô ta bất ngờ lao tới túm lấy tôi.

“Cô đừng tưởng mình thắng rồi! Tôi nói cho cô biết — tôi và Trạch Vĩ đã ngủ với nhau! Không tốt nghiệp thì sao? Trạch Vĩ sẽ nuôi tôi cả đời! Còn cô, đồ đàn bà độc ác hãy sống một mình đến già đi!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì có một lực mạnh kéo cô ta ra và đẩy xuống đất.

Khâu Nhạc tức giận chỉ thẳng vào mặt cô ta: “Cô mắng ai đấy? Mắng lại lần nữa thử xem? Trạch Vĩ nuôi cô? Trạch Vĩ thân mình còn lo chưa xong! Xem tin tức chưa?

Rác rưởi!”

19

Trạch Vĩ xảy ra chuyện – tai nạn y khoa.

Trong ca phẫu thuật, anh ta thao tác sai, gây biến chứng nặng dẫn đến tử vong cho bệnh nhân.

Qua điều tra, người ta phát hiện anh ta uống rượu rất nhiều vào hôm trước, tinh thần rã rời, tay run khi mổ.

Anh ta đã bị đình chỉ công tác, chờ xử lý kỷ luật để có câu trả lời cho gia đình bệnh nhân.

Xem xong tin tức, lòng tôi nặng trĩu.

Khâu Nhạc ngồi bên cạnh phụng phịu: “Bạn trai ngồi đây còn đang sống sờ sờ mà chị cứ lo lắng cho bạn trai cũ à? Chị tệ thật đó!”

“Tắt giùm!”

Tôi không lo cho Trạch Vĩ.

Tôi thấy không cam lòng thay cho những bệnh nhân đã tin tưởng anh ta và rồi bị anh ta tổn thương.

Khâu Nhạc nhào sang ôm lấy tôi, hôn cái “chóc”:

“Lại nghĩ nữa à! Lại nghĩ nữa rồi! Em phải chuẩn bị cầu hôn lần thứ tám đây này! Nhanh quên hắn ta đi!”

Đúng vậy, chỉ trong vài tháng, Khâu Nhạc đã cầu hôn tôi đến 7 lần.

Lần nào tôi cũng từ chối với một câu giống nhau: “Tiến triển nhanh quá, em theo không kịp. Mình cần hiểu nhau thêm chút nữa.”

Nhưng rõ ràng cậu ấy chẳng hài lòng.

Cậu ta vừa hôn tôi vừa kéo áo tôi: “Còn gì mà hiểu thêm nữa? Hôm nay nhất định phải để chị biết — em không phải ‘trẻ con’ đâu!!”

Tôi hét lên né tránh, tiếng đùa giỡn cười vang. Tôi giữ chặt đầu cậu ấy lại, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh: “Được rồi… Em thắng. Chị đồng ý.”

Đôi mắt cậu ấy bừng sáng, giọng run lên vì vui mừng:

“Thật á?”

Tôi gật đầu.

Nếu đã sớm muộn sẽ đồng ý thì cần gì phải kéo dài?

Huống hồ, tôi là người có đạo đức. Phải thành hôn mới được “tiến xa hơn”.

Mà tôi thì… không chờ nổi nữa rồi.

20

Sau kỳ nghỉ Tết, trong buổi họp lớp.

Không thể tránh khỏi chuyện mọi người nhắc đến Trạch Vĩ.

Có vài người khi thấy tôi thì tỏ ra gượng gạo, dẫu sao chúng tôi từng là cặp đôi “trai tài gái sắc” nổi tiếng nhất trường Y.

Mạnh Thu phất tay như nữ vương: “Hai người họ chia tay từ lâu rồi! Không sao đâu, kể kỹ chút đi. Tôi muốn nghe xem thằng khốn ấy kết cục thế nào.”

Mọi người đều trong ngành y, mỗi người kể một đoạn, chẳng mấy chốc đã ghép được cả câu chuyện.

Nghe nói sau khi chia tay tôi, Trạch Vĩ buồn bực không thôi, lạnh nhạt với Thẩm Yên.

Thẩm Yên tức giận cho anh ta uống thuốc rồi hai người ngủ với nhau.

Khi tỉnh lại, Trạch Vĩ nổi giận, Thẩm Yên thì đeo bám không buông.

Trạch Vĩ chán nản đi uống rượu rồi dẫn đến sai sót nghiêm trọng trên bàn mổ.

“Đáng tiếc thật, người từng có tiền đồ nhất lớp mình. Giờ chắc cả đời cũng không cầm lại được dao mổ nữa rồi.”

“Còn con nhỏ kia không chịu buông, ngày nào cũng đến bệnh viện gây rối, còn đánh người. Giờ bị tạm giam, đang chờ xét xử.”

Mọi người không ngừng cảm thán — thế sự vô thường.

Tôi im lặng một lúc rồi nâng ly rượu: “Thôi, nói chuyện vui đi. Tôi sắp cưới rồi, hoan nghênh cả lớp đến dự đám cưới nhé!”

“Ồ!!!” – cả lớp vỡ òa.

Đúng vậy, đời là thế đấy — có người vui, có người buồn.

Ai cũng có nhân quả của riêng mình, đừng quá ganh tị với người khác.

21

Hôm cưới, bãi cỏ phủ kín hoa hồng trắng được chuyển bay từ nước ngoài về.

Lãng mạn vô cùng.

Tôi không ngờ Trạch Vĩ lại đến.

Anh ta mặc một bộ vest sẫm màu chỉnh tề, thắt nơ cổ.

Nhìn ra rõ ràng là đã chăm chút ngoại hình, nhưng vẫn không thể che được gương mặt tiều tụy.

Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi — cô dâu trong chiếc váy cưới trắng.

Khâu Nhạc không chịu nổi, lao lên đẩy anh ta suýt ngã: “Nhìn gì mà nhìn? Vợ tôi đấy!”

Trạch Vĩ từ trong túi áo vest rút ra một con dao mổ, dí thẳng vào động mạch cổ.

Tôi chết sững.

Anh ta run rẩy: “Chỉ Dụ, quay về bên anh đi. Anh không tin em có thể nhìn anh chết mà không động lòng!”

Tôi giơ tay chặn Khâu Nhạc lại, bước lên trước: “Trạch Vĩ, anh mãi mãi không hiểu thế nào là tôn trọng người khác. Anh suốt ngày dùng đe dọa, ép buộc để giữ tôi bên anh! Muốn chết thì đi chết, trả mạng cho bệnh nhân của anh! Nhưng xin đừng lại gần. Đừng làm bẩn hoa hồng của tôi!”

Gương mặt anh ta đơ lại rồi vỡ vụn thành từng mảnh.

Giọt nước mắt lớn rơi xuống.

Khi anh ta hạ tay xuống, các nhân viên an ninh lập tức ập tới khống chế.

Cuối cùng anh ta đi đâu, tôi cũng chẳng quan tâm.

Dưới ánh nắng rực rỡ, ba nắm tay tôi, chậm rãi dắt tôi bước đến chỗ Khâu Nhạc.

Giữa sự chứng kiến của họ hàng, bạn bè…

Chúng tôi trao cho nhau lời hứa sẽ bên nhau trọn đời.

Khi cúi xuống hôn tôi, Khâu Nhạc thì thầm bên tai:

“Mẹ cũng đến rồi. Chị cảm nhận được không?”

Tôi cảm nhận được.

Yên tâm nhé, các mẹ của chúng con.

Con tin rằng… chúng con sẽ thật sự rất hạnh phúc.

Hoàn toàn văn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương