Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố chồng còn dữ hơn, vớ lấy cái gạt tàn bên cạnh đập thẳng vào đầu mẹ chồng.
Còn Tiểu Đạt thì bị ông ta làm cho sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cả nhà họ lại rối như mớ bòng bong.
Còn tôi, phải quay về thu dọn đống bừa bộn này.
Khi đến đồn cảnh sát, mấy người vẫn còn đang cãi nhau loạn cả lên.
Tưởng Kiều gào thét như kẻ điên: “Tôi đã nói rồi mà, con tôi chính là con ruột của Phó Diêu! Rõ ràng là bà ta không đoan chính, bà ta mang thai với người khác, nên mới dẫn đến việc không có quan hệ huyết thống giữa ông và cháu! Vì Phó Diêu vốn không phải con ruột của ông! Tôi bị oan! Các người quá đáng lắm! Con tôi có quyền thừa kế tài sản!”
Bố chồng ngồi đó, mắt đỏ hoe, như thể mất hết cả hồn vía.
Tôi hỏi cảnh sát ở cửa: “Xin hỏi, người còn lại đâu rồi?”
“Đang được cấp cứu trong bệnh viện, vết thương khá sâu.”
Trời ơi, đánh nhau đến mức này luôn?
Bố chồng thấy tôi vào, ra hiệu cho tôi lại gần.
Tôi vừa bước tới, chưa kịp đứng trước mặt, ông ta đã giáng thẳng một cái tát—cũng may có cảnh sát đứng cạnh nhanh tay đẩy ông ta ra.
“Yên ổn lại! Trước mặt tôi mà còn dám đánh người? Đã có người chuẩn bị kiện ông tội cố ý gây thương tích rồi, còn muốn đánh thêm người nữa à?”
Bố chồng không nghe gì cả, tay run rẩy chỉ vào tôi: “Có phải con biết từ trước rồi đúng không? Phó Diêu không phải con ruột của ta?”
Tôi ra sức lắc đầu: “Ba, con thật sự không biết!”
“Cô ấy biết, chính cô ấy nói với tôi!”
Tưởng Kiều hét lên, chỉ vào tôi: “Cô ta nói Phó Diêu không phải con ruột ông, tôi mới đi điều tra! Cô ta còn nhắc đến báo cáo khám sức khỏe!”
Tôi chỉ muốn lật trắng mắt—ngu ngốc, cô ta đang phản bội tôi à? Căn nhà là tôi quyết định có để lại hay không, cô ta bị ngu chắc, giờ lại đi đắc tội với tôi?
Tôi vội giải thích: “Con chỉ là lúc đó động lòng trắc ẩn, nghĩ nếu thật sự Tiểu Đạt là con ruột Phó Diêu thì đáng thương quá. Hơn nữa, con không nói với ba là vì nhà mình đã đủ loạn rồi. Con biết nói sao với ba chuyện mẹ từng ngoại tình, còn sinh ra con riêng? Con không muốn ba và mẹ trở mặt với nhau. Dù sao thì, ba đã nuôi Phó Diêu như con ruột suốt bao năm, dù không cùng máu mủ thì tình cảm đó cũng không kém gì ruột thịt. Ba thương anh ấy là độc đinh đời thứ tám mà!”
Nghe đến đây, bố chồng ôm lấy ngực rồi lại ôm đầu—ông không chỉ nuôi hộ cháu, mà còn nuôi hộ cả con trai. Cú sốc này ai mà chịu nổi?
Mười phút sau, ông được xe cấp cứu đưa đi, tôi cũng đi theo.
Sau lưng tôi, Tưởng Kiều gào lên: “Tôi ghi âm lại hết những gì cô nói rồi! Con tôi chính là con Phó Diêu! Con tôi có quyền hưởng một nửa tài sản! Tất cả tài sản nhà các người đều có phần của tôi!”
Tôi chẳng thèm ngoái lại, bước lên xe cấp cứu. Trước khi đóng cửa, tôi quay đầu hét lại: “Đồ ngốc!”
Cô ta đúng là đầu óc có vấn đề. Tôi khi đó chỉ nói là “có khả năng” Tiểu Đạt là con Phó Diêu thôi mà.
Giờ thì Phó Diêu đã thành tro bụi, tôi muốn xem cô ta định chứng minh mối quan hệ cha con kiểu gì.
Hôm trước còn khóc lóc van xin chỉ giữ lại căn nhà nhỏ, hôm nay lật mặt đòi chia tài sản?
Cười chết mất. Giờ thì ngay cả nhà cũng không có đâu!
12
Kết quả kiểm tra của bố chồng cho thấy ông bị bệnh tim kèm xuất huyết não, tình trạng khá nghiêm trọng.
Tôi nhớ lại thể trạng của ông trước đây, rất khỏe mạnh, chẳng lẽ bị sốc đến mức này?
Cũng đúng thôi—vợ ngoại tình, con không phải ruột, cháu cũng chẳng có chút huyết thống nào, lại còn tuyệt hậu.
Nghĩ đến mà thấy cũng thảm thật.
Sau hơn mười ngày nằm viện, bố chồng được xuất viện. Mẹ chồng cũng ra viện cùng ngày.
Cả hai người trở về nhà, bầu không khí trong nhà căng thẳng như dây đàn sắp đứt.
Trong bầu không khí đó, Tưởng Kiều lại xông tới.
Cô ta gõ cửa ầm ầm, tôi vừa mở ra thì cô ta đã lao vào như tên bắn.
“Tôi dẫn luật sư đến! Tôi muốn kiện cô! Tài sản của Phó Diêu phải chia một nửa cho con trai tôi!”
Tôi liếc mắt một cái, chẳng buồn phản ứng.
Bố mẹ chồng ngồi trên ghế sô-pha nhìn cô ta.
Cô ta vênh váo, ngẩng cao đầu, mắt đầy kiêu ngạo nhìn chúng tôi.
“Còn nói tôi không đoan chính? Rõ ràng là kẻ xấu lại đi đổ oan cho người khác. Giờ tôi đã chứng minh được sự trong sạch của mình rồi! Con tôi chính là con Phó Diêu! Nhanh chia tài sản đi!”
Luật sư phía sau cô ta cũng đứng ra: “Thưa cô, tôi là luật sư đại diện cho cô Tưởng. Chúng tôi tới đây để bàn bạc. Nếu cô đồng ý chia tài sản cho Tiểu Đạt, chúng tôi sẽ không khởi kiện.”
Tôi nghiêng đầu, nhướng mày đầy nghi hoặc: “Cô ta nói rõ tình hình với anh rồi à?”
“Ừm, cô Tưởng đã nói rõ với tôi. Dù là con ngoài giá thú, nhưng vẫn có quyền thừa kế.”
Tôi khẽ rít một tiếng: “Thế các người có bằng chứng gì không?”
Luật sư quay sang nhìn Tưởng Kiều.
Tưởng Kiều đặt ba bản báo cáo khám sức khỏe lên bàn trà: “Tôi đã nói rồi, nhóm máu của họ không thể sinh ra Phó Diêu, nên Phó Diêu không phải con ruột của ông ấy. Vì thế, con tôi và ông nội không có quan hệ huyết thống.”
Tôi gật đầu: “Ừ, rồi sao nữa?”
Tưởng Kiều hơi khựng lại: “Còn sao nữa? Sự thật là như vậy, nên con tôi chính là con ruột của Phó Diêu. Tôi đã chứng minh được mình trong sạch, con tôi chính là con anh ấy.”
Tôi bật cười khẽ, nhìn về phía luật sư: “Vậy, bằng chứng đâu?”
Luật sư bối rối quay lại nhìn Tưởng Kiều: “Không phải cô nói là có bằng chứng chắc chắn à?”
Tưởng Kiều: “Tôi đã giải thích rõ rồi mà! Cháu không có quan hệ huyết thống với ông là vì bà đã ngoại tình, sinh ra một đứa không cùng huyết thống. Đó là bằng chứng con tôi là con ruột Phó Diêu!”
“Tôi hỏi là bằng chứng đâu?” tôi lặp lại.
Tưởng Kiều: “Còn cần gì bằng chứng nữa? Chẳng lẽ sự thật như vậy còn chưa đủ?”
Tôi cười khẩy—đúng là ngốc đến hết thuốc chữa.
Luật sư nghe đến đây mới biết hóa ra Tưởng Kiều chẳng có bằng nào trong tay: “Không có giám định ADN à?”
Tưởng Kiều: “Cha đứa trẻ đã chết, bị hỏa táng rồi, còn giám định kiểu gì?”
Tôi thấy luật sư nhắm mắt lại, thở dài một hơi: “Tưởng Kiều, tôi nhận vụ này chỉ vì chúng ta từng là bạn học, giờ cô không có một tí chứng cứ nào, tôi không nhận nữa đâu. Cô tìm người khác đi.”
Nói xong, anh ta quay sang tôi: “Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Tưởng Kiều hốt hoảng chạy theo: “Sao vậy? Anh không bảo là có thể sao? Anh quay lại đi!”
Không hỏi kỹ mà dám nhận vụ, hóa ra là người quen, chưa hiểu rõ đã nhảy vào.
Cô ta vừa đi khỏi, căn nhà lại chìm trong im lặng.
13
Tôi vừa định làm dịu không khí, quay lại thì thấy bố chồng đang rút dao đâm mẹ chồng một nhát chí mạng.
Chết rồi, to chuyện rồi.
Tưởng Kiều lại đốt lửa khiến bố chồng mất kiểm soát hoàn toàn.
Tôi vừa chạy ra ngoài vừa hét toáng lên.
Hàng xóm nghe thấy tiếng la liền ló ra nhìn, thấy cảnh tượng trong nhà tôi cũng hét toáng lên.
Chồng cô ta vội kéo cả hai chúng tôi vào nhà, đóng cửa, khóa chặt.
Tôi mở ứng dụng theo dõi camera trong nhà và bắt đầu quay video.
Hàng xóm gọi cảnh sát, chồng cô ta gọi xe cấp cứu.
Đợi đến khi cảnh sát và y tế đến nơi, chúng tôi mới dám ra ngoài.
Mở cửa ra, mẹ chồng nằm bất động trên ghế sofa, bố chồng cũng gục bên cạnh.
Sau khi kiểm tra, xác định—cả hai đều đã chết.
Ờ, cả nhà tiêu sạch.
Nói cách khác…
Tôi cố nén nụ cười nơi khóe miệng…
Toàn bộ tài sản, đều thuộc về tôi rồi! Không cần chia cho ai nữa!
Tôi còn tưởng khi chia tài sản sẽ phải đánh nhau một trận kịch liệt chứ!
Khi cảnh sát đến hỏi, tôi đưa toàn bộ video giám sát ra làm bằng chứng, hoàn toàn rửa sạch mọi nghi ngờ.
Camera quay rất rõ—mẹ chồng bị bố chồng giết chết.
Còn bố chồng thì do xúc động quá mức, xuất huyết não lần nữa mà chết.
14
Sau khi lo hậu sự cho bố mẹ chồng xong, tôi bắt đầu xử lý chuyện với Tưởng Kiều.
Xe, nhà đều bị tôi thu hồi. Tiền mà Phó Diêu từng chi cho cô ta, tôi cũng yêu cầu phải hoàn trả càng sớm càng tốt.
Cô ta tìm đến làm loạn vài lần, tôi chẳng buồn đáp lời.
Sau đó, tôi bán hết mấy căn nhà đang đứng tên.
Tôi nhanh chóng chuyển đến thủ đô, cắt đứt hoàn toàn với những phiền não trước đây.
Mỗi ngày tôi đều đếm tiền trong tài khoản, cảm thấy đi ngủ cũng có thể cười đến tỉnh giấc—vì chỉ riêng tiền lãi mỗi ngày cũng đủ cho tôi sống dư dả.
Tôi còn chưa đến ba mươi tuổi, vậy mà đã sống được như thần tiên rồi.
Tôi còn không dám tưởng tượng tương lai mình sẽ rực rỡ đến mức nào!
(Hết)