Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi dừng lại, lộ ra một chút buồn bã.
Chừa cho một chút khoảng trống cho mấy người này tự suy diễn.
Vài giây , tôi lấy lại bình tĩnh, ngẩng , trở lại vẻ sáng sủa ban đầu:
“Nên em trưởng đau dạ dày.”
Thực ra chẳng có chút liên quan nào .
Tôi đúng là từng tham gia tuyển chọn vào sinh viên, nhưng loại ngay vòng phỏng vấn đầu tiên.
Tôi ứng tuyển chức thư ký của trưởng, người quản lý tối cao bên cạnh “tiểu hoàng đế”.
Lúc tôi coi chuyện này nhiệm vụ sống còn, còn tạm nghỉ công việc thêm để tập trung.
Nói cách khác, tôi quyết tâm phải lấy bằng được chức vị này.
Thứ , thư ký trưởng tôi nghiễm nhiên thành nhân vật số trường, đi ngang dọc trường không dám trêu.
Thứ , từ nay tôi chỉ nịnh bợ mỗi một mình Lê Trác Đình. sai bảo tôi, tôi chỉ nói một câu “ trưởng bảo tôi đi” là có thể nghênh ngang.
Thứ ba, tôi quá bận, từng vì học bổng còn phải đi nhổ cỏ giúp trường. Nhưng chỉ việc cho sinh viên, điểm cộng tổng hợp sẽ tự động rơi vào tôi.
Thứ tư, quan trọng , đâu này tôi có thể từ từ thu phục lòng người, rồi hoặc lật đổ Lê Trác Đình, hoặc chờ anh ta tốt nghiệp…
Tôi sẽ trở thành tân tiểu hoàng đế.
Hỏi thử, không mơ mộng mấy chuyện chứ?
Tôi vậy.
Thậm chí tôi còn nghiên cứu tư liệu về Lê Trác Đình.
Anh ta đau dạ dày.
Căn bệnh kinh điển của tổng tài lạnh lùng.
Phải ghi nhớ, này nịnh bợ còn có đất dụng võ.
Nhưng dù tôi đạt điểm cao vòng thi viết, tôi vẫn loại ở vòng đầu phỏng vấn.
Bởi vì tôi không thể thắng được cô gái đã đầu tư… mười triệu cho sinh viên.
Cô ấy là fan số một của Lê Trác Đình, vì ái mộ mạnh vung tiền.
Tối hôm tôi trằn trọc đêm, đầu đều là câu hỏi: nếu tôi giống Lê Trác Đình, có chịu quăng cho tôi mười triệu không?
Nghĩ sáng vẫn không thoải mái hơn chút nào.
Nhưng đương nhiên, Lê Trác Đình chẳng gì về ý đồ “soán vị” đen tối của tôi.
Lúc này anh ta hơi sững lại, đôi màu trà nhạt tôi, cảm xúc trở nên phức tạp.
Một lúc , anh ta nói: “Cảm ơn.”
Tôi thốt ra ngay: “…Không nói cảm ơn với em đâu.”
: “?”
anh ta sắp bốc cháy, Lê Trác Đình bằng ánh kiểu “ ra là mày”.
Còn tôi chỉ cúi đầu một chút, nhỏ giọng nói:
“Các cậu đều là bạn của A , mấy chuyện này là điều nên thôi.”
tôi trộm dùng ngón út móc nhẹ vào ngón út của .
Cơn giận của anh ta đông cứng ngay trên .
Quay đầu lại tôi đang mỉm cười với anh ta, đôi cong cong, ngây thơ không chút tâm cơ.
: “…”
Anh ta im lặng quay đầu đi.
Nhưng không hề rút lại.
(06)
có một người bạn phòng cuối tên là Phó Việt.
Anh ta có gương rất dễ hút đào hoa, đẹp trai kiểu người mẫu quốc tế.
Bình thường trông lười nhác, hơi luộm thuộm, nhưng chỉ mặc một cái áo phông đơn giản thôi ra dáng người mẫu trình diễn bộ sưu tập mới.
Vì vậy đứng hạng bảng “muốn ngủ ” của học viện chúng tôi.
Không nghĩ ra cái bảng , đúng là thiên tài, khắc phục được bug không thể bình chọn ở trường.
Hồi fanclub của Phó Việt và Lê Trác Đình đ.á.n.h nhau rầm rộ.
Tôi nhận năm trăm tệ của bạn bàn, không chút áp lực từ chối lớp trưởng vận động và bỏ phiếu cho Phó Việt.
Bạn bàn nói Phó Việt tính tình rất thoải mái, dễ nói chuyện F4.
Cậu ấy còn cho tôi xem trang cá nhân của Phó Việt.
Hầu bình luận nào Phó Việt trả lời lại.
Nhưng tôi chỉ chằm chằm vào nội dung bài đăng——Phó Việt đăng ảnh nói lợi nhuận quỹ tháng này khá tốt.
Một chuỗi số không dài hoa .
Tôi đếm từng con số: đơn vị, chục, trăm, nghìn, vạn, thập vạn, bách vạn, thiên vạn… chục triệu.
Tôi thử tưởng tượng, nếu mỗi tháng quỹ đầu tư của tôi lời chục triệu—— chắc tôi yêu đời nỗi không buồn là gì.
Nhưng Phó Việt thật sự có phiền não.
Ba anh ta có bốn bà vợ, ba đứa con trai.
Mẹ anh ta là vợ , nhưng lại là người lạnh nhạt nhà.
Cha anh ta chưa từng cho anh ta chút tình thương, chỉ ném cho anh ta những cọc tiền lạnh lẽo.
Tôi rất tiếc.
Bởi vì nếu anh ta cho tôi những cọc tiền lạnh lẽo , tôi sẵn sàng cho anh ta tất tình thương nóng bỏng của một người cha.
Cho nên trước đây ánh tôi Phó Việt toàn là sự hiền hòa nhân từ.
Cho gần đây, bắt đầu nổi điên, tôi mới ghét luôn phòng bọn họ.
Một lũ ****** vô dụng, c.h.ế.t hết đi cho rồi!
(07)
Trên bàn ăn, tôi và Phó Việt gần chẳng nói câu nào.
Cho lúc tôi đi rửa .
Bước ra Phó Việt đang dựa vào tường tôi.
Có vẻ anh ta vừa rửa , tóc mái ướt một chút, giọt nước thừa men theo đường chân mày sắc nét rơi xuống.
Tôi tránh ánh anh ta: “Phó Việt.”
Anh ta đang suy nghĩ, một lát cong môi cười:
“Du Linh, chúng ta không mức xa lạ thế chứ?”
Tôi lập tức cúi đầu bắt đầu nhập vai, giấu ra , đầu ngón bấu trắng bệch.
Chúng tôi đúng là đã từng gặp nhau.
Chỗ thêm của tôi nằm ngay cạnh câu lạc bộ đua xe anh ta hay lui tới.
Mỗi lần anh ta chạy vài vòng xong, tôi vẫn chưa tan ca.
Anh ta hỏi tôi: “Sao dạo này không em nữa?”
Tôi hơi bất ngờ, không nghĩ mới gặp vài lần anh ta vẫn nhớ tôi.
Tôi đáp mơ hồ: “Không phù hợp.”
Đổi việc còn lý do gì nữa. Hoặc là lương thấp, hoặc tôi đã tìm được nơi trả cao hơn.