Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng không Việt lại suy diễn cái gì, biểu cảm có kỳ lạ.
Anh ta lại hỏi: “Vậy đây, tại mỗi anh đi rồi em còn ở đó?”
Tôi: “?”
Thì đương nhiên vì tôi còn đang làm việc chứ nữa.
Tôi phải chấm công rồi mới về chứ, không thì tôi đi lâu rồi!
Nhưng Việt cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi suy nghĩ vài giây, rồi ngẩng nhìn anh ta, giọng nghiêm túc:
“Nếu lúc rời đi mà anh có một ngọn đèn còn sáng, anh sẽ vui thêm một phải không?”
Theo tư liệu, Việt là người tiêu xài hoang phí, nhà anh ta đêm nào cũng sáng đèn như lễ hội.
Kết hợp thân phận, tính cách và những phiền não của anh ta, tôi suy đoán rằng anh ta sợ bóng tối.
Dù thì sợ bóng tối với đau dạ dày cũng là combo “sang chảnh” của mấy người thuộc tầng lớp “thiên long”.
Quả nhiên, động tác của Việt khựng lại. Anh ta hơi sững sờ.
Còn tôi đã đi lướt qua anh ta rời khỏi đó.
khi bước đi, tôi dừng lại, giọng nhẹ: “Chúc anh vui , Việt.”
(08)
bữa tối, Hoắc Cảnh đưa tôi về túc xá.
Anh ta thử dò xét tôi bằng lời nói:
“Tiểu Linh, mấy người bạn cùng phòng của anh cũng ổn nhỉ?”
Tôi gật , rồi hơi kiễng chân, tiến sát lại gần Hoắc Cảnh.
Lời anh muốn nói lập tức nghẹn lại cổ họng.
Anh ta trơ nhìn tôi vòng qua cổ mình, rồi nhón lấy chiếc lá dính trên tóc anh ta.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần.
Hơi thở anh bắt rối loạn, cúi nhìn tôi không dám chớp .
Còn tôi ung dung giấu chiếc lá vào lòng bàn , ngẩng cười với anh ta:
“Bạn của anh đều tốt. Nhưng lòng em, Cảnh là tốt nhất.”
Anh ta mất một lúc lâu không nói gì.
Vị thiếu gia họ Hoắc đến nay cao hơn trời, chưa từng yêu ai, tỏ tình xong còn chưa nắm , mải nghiên cứu cách trộm nhật của tôi.
Đã chọn làm kẻ trộm thì đúng là giỏi. Chứ chơi kiểu “tình yêu thuần khiết” , làm thắng nổi tôi.
Tôi dám cá là Hoắc Cảnh chưa bao giờ chiêu .
Tôi lại nói: “Em giờ chưa từng ăn bữa nào như hôm nay, làm anh tốn kém rồi, Cảnh.”
Hoắc Cảnh bật thốt: “Vậy đây em toàn ăn cái gì?”
Tôi không nói.
Có anh ta nhớ ra gì đó, gương mặt lộ hối hận.
Bởi lúc theo đuổi tôi, mười hết tám anh ta nhìn tôi ăn cơm .
Hai còn lại tôi ăn cơm nắm và bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi.
Căn tin của Illys thì đắt.
Nhưng tôi chẳng vấn đề gì.
Cơm thì ? Cơm cũng có hàng !
Cơm tôi hay ăn là bao thử nghiệm mới tìm , vừa bổ rẻ, lại nhiều.
Bà chủ còn tặng thêm dưa chuột và củ cải giòn cực , tôi còn đăng ăn tháng nên giảm giá.
Nhưng Hoắc Cảnh thì không nghĩ vậy.
Trông anh ta có bực bội, cúi chuyển tiền cho tôi mà không nói một lời.
“Em là bạn gái anh rồi, đừng ăn mấy thứ không có dinh dưỡng đó nữa.” Anh nói, “Cứ nhận đi. lúc anh bận thì em tự ăn đồ vào. Khi nào rảnh anh sẽ đưa em đi.”
Không có dinh dưỡng cái gì chứ.
Rõ ràng có thịt có rau có cả trứng.
lòng tôi thay mặt bà chủ quán cơm xin lỗi anh ta một câu.
Trên mặt thì duy trì dáng yếu đuối kiểu bạch liên hoa, vài chối lấy lệ, tôi miễn cưỡng nhận tiền.
“Thật ra cần ăn với anh là vui lắm rồi.” Tôi nói. “Ăn mì tôm cũng .”
Nói xong, tôi lấy túi ra một nhựa đưa cho anh.
Bên là một thứ làm trông kỳ dị, giống như món ăn địa ngục.
“Em không ăn , nhưng anh thích mà?” Tôi nói, “Sáng em thử làm… nhìn không đẹp lắm, vốn không định đưa cho anh. Anh không muốn ăn thì vứt đi cũng .”
Thật sự là xấu không muốn nhìn.
Là phần “thất bại” còn lại món chè tôi làm sáng nay, vốn định vứt đi nhưng lại quên mất.
Khi tôi xắn , cổ lộ ra vài nốt đỏ giống hệt dấu hiệu dị ứng.
——Tôi vừa nghe Thiệu Hướng Nam nói người dị ứng cần chạm vào cũng bị nổi mẩn, thế là vào nhà vệ sinh vẽ luôn.
Ánh Hoắc Cảnh rơi xuống cổ tôi, lâu không nói gì.
Đợi tôi lúng túng kéo áo che đi, anh ta mới khẽ đáp: “Ừ.”
“Vậy em đây, Cảnh.” Tôi nói. “Mai gặp.”
Anh ta đáp: “Mai gặp.”
Tôi túc xá, đến tầng ba thì nhìn xuống qua cửa sổ.
Quả nhiên, Hoắc Cảnh đứng dưới lầu, giống như tượng đá.
Bức tượng động đậy rồi.
Bức tượng bắt ăn món ăn đen tối tôi làm.
Bức tượng có muốn nôn, nhưng cố chịu đựng, nuốt hết đống đồ ăn không rõ nguồn gốc đó.
Hai phút , Hoắc Cảnh nhắn tin đến.
Hoắc Cảnh: Cảm ơn em yêu, lắm.
Tôi nhịn không nổi, bật cười thành tiếng.
có lỗi rồi hả?
hối hận rồi hả?
đau lòng rồi hả?
mình như súc vật rồi hả?
Mới bắt thôi.
Tiểu Hoắc Cảnh, đúng là buồn cười.
(09)
Tôi cập nhật lại nhật .
【Hôm nay ăn cơm cùng anh ấy rồi. Trên bàn ăn chúng tôi đối , tim tôi một khoảnh khắc đập như trống trận.】
【Anh ấy giống như mặt trăng của tôi, treo cao trên bầu trời, trẻo dịu dàng.】
【Anh vừa xa lại vừa gần. Tôi dám nhìn anh, lặng lẽ ở bên anh.】
【Nhưng Cảnh thì phải làm đây? Cảnh không làm gì sai cả, tôi không thể đùa giỡn với tình cảm của anh ấy.】
【 Cảnh tốt, là tôi không tốt.】
【Nhưng tôi phát hiện hình như mình có … có lẽ, tôi nên…】
Kích thích đủ rồi, giờ phải cho đường.