Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bước chân anh khựng lại một chút, rồi lại trở lại bình thường.
“Ồ, vậy là đồng nghiệp à? Đưa cô khuya như vậy.”
Tôi lắc : “Không , là tượng xem mắt.”
Bước chân anh dừng hẳn, nghiêng nhìn tôi.
“ tượng hẹn hò?”
Tôi: “Đúng vậy.”
Anh tôi: “Chúng ta xem mắt mới được bao lâu.”
Tôi suy nghĩ một lát: “Khoảng ba tháng nhỉ.”
Anh nói: “Chưa tới ba tháng.”
Tôi nghi hoặc nhìn anh.
Hai điều này có liên quan nhau sao?
Anh nhìn tôi: “Cô Lý, cô muốn kết hôn sao?”
“Sao lại xem mắt thường xuyên như vậy?”
“Mới chưa tới ba tháng, mà đã là người thứ ba rồi.”
Tôi lúng túng nói: “Đều là mẹ tôi bắt tôi đi.”
“Tôi không , nhưng bà sốt ruột.”
Anh bỏ qua chủ đề này, lại đi phía trước.
Thấy vậy tôi vàng bước theo.
Tôi: “Hả?”
“ tượng xem mắt hôm nay cô.”
Tôi: “Ồ, anh ấy là người tốt, thà.”
Khóe mắt tôi liếc thấy tay anh dường như đang nắm chặt lại.
Anh không trả tôi.
Nửa lúc sau mới : “Vậy cô có định xúc với anh ta không?”
Tôi: “Không, tôi và anh ấy đều không hứng thú với nhau.”
Anh dường như thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh nói: “Vậy cô đi xem mắt nhiều lần như rồi,”
“Có ai khiến cô hứng thú không?”
Tôi nhìn nghiêng mặt anh, muốn nói: Có chứ, chẳng là anh sao.
Nhưng tôi sợ anh từ chối, tôi sợ không khí trở gượng gạo.
là tôi cười khan hai .
Anh đột nhiên dừng bước.
Quay người nhìn tôi: “Cô giáo Lý, sau này cô có đừng đi xem mắt không?”
Tôi: “Hả?”
Sau khi đến , tôi cảm thấy trái tim mình vẫn đang đập mạnh không ngừng.
Tôi liên hồi tưởng lại những Lục Thanh Lãng vừa nói với tôi.
Anh tôi có đừng đi xem mắt không.
Tôi hơi ngơ ngác, buột miệng đáp: “Mẹ tôi bên đó, bà sẽ cứ ép tôi mãi…”
Anh nói: “Cô không nói là cô đã có bạn trai rồi sao?”
Tôi: “À? Bà ấy là ai thì tôi nói sao đây?”
Tôi thấy mặt anh đỏ lên, khẽ ho một rồi nói: “Cô có nói là tôi.”
Tôi: “Hả? Như vậy không hay lắm…”
Anh đỏ mặt nói: “Có mà không hay.”
Tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Câu nói cuối cùng anh, sao nghe lại giống tỏ tình đến ?
Nghĩ mãi không thông, tôi đành ngồi dậy, cầm điện thoại trên bàn lên gửi tin nhắn anh.
[Đã chưa?]
Anh: [Vừa .]
Tôi: [ đó, câu cuối cùng anh nói là có ý vậy?]
Anh: [Là ý mà cô đang nghĩ đó.]
Tôi do dự một lúc, rồi anh: [Anh đang tỏ tình với tôi đấy à?]
Anh hồi lâu không trả tôi.
Tiêu rồi, tiêu rồi, chắc chắn là tôi đã hiểu sai rồi.
Người ta căn bản không có ý đó.
Lần này mất mặt lớn rồi.
Nửa sau anh mới trả : “Xin lỗi, vừa nãy bà nội bảo tôi đi tìm gãi lưng bà.”
Tôi: “Không sao.”
Anh lại nhắn: “.”
Tôi: “ ?”
Anh: “Là tỏ tình với cô.”
Nhìn thấy sáu chữ này, tôi cảm thấy tim mình lập tức đập nhanh đến cực điểm.
Anh lại tôi: “Cô giáo Lý, cô có chấp nhận không?”
Trời ơi, tôi trực bắt lăn lộn trên giường.
Mẹ tôi gõ cửa phòng: “Lý Ngôn, không ngủ thì con mà cứ lách cách lạch cạch vậy?”
Tôi: “Không có .”
Sau đó, tôi ngồi dậy, hít sâu mấy hơi.
Rồi mới cầm điện thoại lên gửi tin nhắn Lục Thanh Lãng.
[Tôi chấp nhận.]
Một ngày nào đó sau tháng tiên tôi và Lục Thanh Lãng ở bên nhau.
Tôi tan , mẹ tôi như thường lệ chặn tôi lại.
Bảo tôi xem tượng xem mắt mới mà bà đã chọn.
Tôi theo thị Lục Thanh Lãng, nói với bà là tôi đã có bạn trai.
Bà vẻ mặt không tin.
đến khi tôi nói với bà đó chính là Cảnh sát giao thông hôm trước đã đưa tôi .
Bà ngẩn người một lát, rồi lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Kể từ đó, giới tôi cuối cùng được yên tĩnh.
Lục Thanh Lãng thường xuyên đến đón tôi sau giờ .
Tôi anh, tại sao sau khi hiểu lầm được sáng tỏ, anh vẫn giận dữ như vậy.
Anh liếc xéo tôi một .
“Em biết không, ấn tượng tiên em mang lại anh sự tệ.”
“Lúc đó anh nghĩ, em đã m.a.n.g t.h.a.i rồi mà còn đi xem mắt.”
“Chắc chắn là tìm một người để ‘đổ vỏ’ thôi.”
“Anh thấy em vô lý, ‘tra’.”
“ anh mới nhắc nhở anh Chu đừng để bị em lừa.”
“Nhưng sau đó thấy em đứng ra cứu người giữa đám đông như vậy.”
“Thấy em bị dọa đến mức đó.”
“Anh cảm thấy em đáng thương.”
“Hơn , là một cảnh sát, anh có trách nhiệm xoa dịu lý em.”
“Trong quá trình xúc sau này, anh phát hiện con người em được.”
“Không tệ đến .”
Tôi: “Khoan đã, em là, sau khi hiểu lầm được sáng tỏ, tại sao anh lại nổi giận.”
Anh lại liếc xéo tôi lần : “Em có để tôi nói hết không?”
Tôi: “Được được được, anh nói đi.”
Anh : “Sau đó, anh đã muốn xúc với em, nhưng chuyện trước kia cô…”
“Em không biết anh đã tự xây dựng lý bao lâu đâu.”
“Sau này anh tự thuyết phục bản thân, em hẳn không là người như vậy.”
“ là bị gã đàn ông tồi tổn thương mà thôi.”
“Anh nghĩ, cần anh xử tốt với em là được.”
“ mà hôm đó em lại nói là em lừa anh.”
“Hơn , vì một tờ phạt 30 tệ mà lừa anh.”
“Anh vừa nghĩ đến những lần tự xây dựng lý đó, anh gần như tức c.h.ế.t đi được.”
Thấy anh càng nói càng giận, tôi vàng an ủi anh.
“Xin lỗi, em không lừa anh.”
“Nhưng, em đã nói là muốn giải thích mà, anh không nghe…”
Anh khẽ ho hai .
“Ừm, sau này anh đã nghĩ thông suốt.”
“Chuyện này anh có vấn đề.”
“ hôm đó lại chạm mặt em, anh mới nghĩ là sẽ nói chuyện lại với em một chút.”
Nghe xong, tôi hơi nghi ngờ.
“ sao? En lại thấy hình như anh nhìn thấy em đi cùng người đàn ông khác.”
“Tưởng em đã ‘cao chạy xa bay’ với người khác, mới vàng đuổi theo.”
Anh hừ lạnh một : “Anh vàng ư?”
Tôi: “Hứ, anh cứ thừa nhận đi, anh chính là ghen rồi.”
“Áo cảnh phục còn chưa kịp thay đã chạy đến tìm em.”
Anh cứng miệng: “Hừ, em nghĩ em là ai chứ, anh là đi thăm dò em một chút thôi.”
Tôi: “Vậy được, lần sau đồng nghiệp nam chở em , anh đừng có mặt nặng mày nhẹ.”
Mặt anh lập tức tối sầm lại, anh dừng xe bên đường, nhìn tôi rồi nói: “Lý Ngôn, em dám!”
Tôi: “Có đâu, dù sao anh đâu có bận .”
Anh nhìn tôi, đột nhiên bật cười bất lực: “Được được được, anh thừa nhận, anh sự bận em.”
“ sợ em bị người khác cướp mất.”
“ mới báo cáo với đội trưởng một rồi vàng chạy đến em tìm em.”
Tôi đắc ý nói: “ thì còn tạm được.”
Anh ho nhẹ một : “ thì bây giờ em có không để đồng nghiệp nam chở em được không.”
Tôi bĩu môi: “Tùy tình hình thôi.”
Anh xoay mặt tôi lại, nhìn tôi nói: “Không được.”
“Tuyệt không được.”
Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng anh rồi nói: “Vì anh đã thành thừa nhận sai lầm như vậy, thì sau này em sẽ từ chối.”
Anh lúc này mới mỉm cười và nói với tôi: “Lý Ngôn, sau này được phép có anh thôi.”
Tôi nhìn gương mặt khiến tôi ‘yêu từ nhìn tiên’ anh.
khẽ mỉm cười.
Được, sau này có anh.