Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lập tức ngọt ngào mở miệng:

“Chồng ơi!”

Phó Nhiên mười bảy tuổi đỏ ửng cả vành tai, lẩm bẩm không vui:

“Tôi đã bảo tôi không phải chồng cô mà!”

“Cô ấy gọi tôi.”

Phó Nhiên sầm mặt bế tôi lên, giọng nói trầm khàn pha lẫn áp lực không thể kháng cự và cơn giận không thể che giấu.

“Ai gọi cậu? Tự mình ảo tưởng.”

Dưới ánh sáng mờ, hai ánh mắt của Phó Nhiên lớn và nhỏ đụng nhau, tựa như có vô số tia lửa văng ra trong không trung.

Tôi ngoan ngoãn quấn chân quanh eo anh, mặt tựa vào cổ, tay vòng lấy anh — vẫn cảm nhận rõ hai luồng ánh mắt nóng rực kia đang chạm trán trong không khí.

Căng thẳng đến mức từng nhịp thở cũng mang theo chút cay xè.

“Cục cưng à, em qua phòng bên thay đồ đi.”

Phó Nhiên vỗ nhẹ mông tôi, hôn lên trán một cái, rồi nhìn về phía cậu Phó Nhiên trẻ tuổi, trong mắt lướt qua một tia tàn nhẫn:

“Chúng ta nói chuyện riêng một chút.”

4

Không rõ Phó Nhiên đã nói gì với cậu ấy.

Khi bước ra, gương mặt cậu thiếu niên tràn đầy khó chịu, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu buộc phải chấp nhận sự thật mình đã xuyên đến mười năm sau.

Dù sao thì trên đời này cũng không thể có ai giống mình từng chi tiết đến vậy.

Còn tôi – người phụ nữ “lẳng lơ” mà cậu từng khinh miệt – thật sự là vợ cậu.

Tôi nhìn hai ông chồng: một lớn một nhỏ.

Len lén chọc chọc ông lớn một cái, rồi tự cho là nói rất nhỏ:

“Chồng ơi, anh ấy nhỏ quá à, là bé con chính hiệu luôn đó.”

Nhưng tôi đã đánh giá thấp độ nhạy cảm của thiếu niên tuổi dậy thì.

Vốn dĩ đã u ám sẵn, bị kích đúng dây thần kinh, sắc mặt cậu lập tức tối sầm, rõ ràng viết lên mặt dòng chữ: “Tôi rất khó chịu, cô phải xin lỗi!”

Cậu cau có cả buổi đến tận giờ cơm trưa.

Lúc ăn, cậu bực mình ném đũa lên bàn cái “cạch”:

“Quá đủ rồi đó, ăn bữa cơm cũng phải diễn mấy cái trò này à?”

“Không thấy buồn nôn sao?”

Phó Nhiên đang gỡ xương cá cho tôi.

Từ lần trước bị hóc một cái xương nhỏ, anh nhất quyết không để tôi tự ăn cá nữa.

Thấy thế, anh hờ hững liếc cậu một cái:

“Ngứa mắt thì cút.”

Thế là cậu thật sự cút.

Ra cửa với gương mặt đen thui như đáy nồi, đóng sầm cửa một cái rõ to.

Cậu đi rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm:

“Chồng ơi, anh mười bảy tuổi lúc đó sao mà tính tình khó ưa vậy á.”

Phó Nhiên gắp miếng cá sạch sẽ cho tôi:

“Đừng xem cậu ta là anh.”

Tôi còn định nói thêm, liền bị anh dùng môi chặn lại.

“Ưm ưm…”

Một lúc sau anh mới chịu buông.

Ánh mắt sâu hun hút, ngón tay mạnh mẽ xoa xoa môi tôi:

“Cục cưng, có phải em nên giải thích với anh một chút không?”

Tôi suýt khóc, thật sự không biết phải giải thích thế nào.

Lỗi này là tại hệ thống hết mà!

Phó Nhiên biết chuyện hệ thống.

Tôi chưa từng định giấu anh, đã thú thật hết ngay sau khi kết hôn.

Thấy biểu cảm của tôi, anh cũng đoán được bảy tám phần, trầm giọng hỏi:

“Là hệ thống?”

Tôi lập tức gật đầu lia lịa, ôm lấy anh líu lo kể khổ.

Khi nghe đến từ “cứu rỗi”, lông mày anh khẽ nhíu lại.

“Chuyện này để anh nghĩ cách, mấy lời hệ thống nói, đừng tin.”

Mỗi lần nhắc đến người khác, Phó Nhiên luôn hờ hững như vậy.

Dù là nói về chính bản thân anh.

Tôi chần chừ:

“Nhưng… dù gì cậu ấy cũng là anh mà…”

“Không được đâu, cục cưng.”

“Anh không thể để em làm việc nguy hiểm, huống hồ anh rất rõ, chỉ có đau khổ mới khiến người ta trưởng thành. Nếu cậu ta không trải qua những điều đó, thì lấy gì để báo thù? Cậu ta không yếu đuối như em tưởng.”

“Anh sắp phải đi công tác nước ngoài, ít nhất một tháng. Trong thời gian này, em phải tự bảo vệ mình, làm được không?”

Tôi gật đầu.

Phó Nhiên mới hài lòng nở nụ cười.

Anh đưa tay luồn vào áo tôi, chạm vào bụng dưới hơi nhô lên, bế tôi lên rồi đi về phía phòng ngủ.

Tôi ôm lấy cổ anh, cố vớt vát tình hình:

“Nhưng chồng ơi, cậu ấy nhìn đáng thương quá à…”

Mắt anh thoáng tối, cúi đầu cắn lên vai tôi một cái:

“Anh còn đáng thương hơn. Không tin thì em thử sờ xem.”

Tôi: …

Tôi biết mà!

Người này đúng là chẳng có ý tốt bao giờ.

Cái gì mà đen với đỏ, nói một hồi lại thành… màu vàng hết trơn!

“Phó Nhiên! Hôm qua mới vừa…!”

Tôi túm chặt lấy tóc anh, giọng cũng dần gấp gáp:

“Đừng cắn nữa!”

Anh bật cười khẽ, như thể lại trở về dáng vẻ phản diện lưu manh ban đầu.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói pha chút khàn khàn, đuôi âm kéo dài lười biếng mà gợi cảm, khiến tim tôi run lên từng nhịp…

“Tối ngày nhắc tới cậu ta làm gì? Đây là hình phạt cho cục cưng không nghe lời đấy.”

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.

Có ai lại đến cả chính mình mà cũng ghen với bản thân được không trời.

5

Khi tỉnh lại, Phó Nhiên đã đi rồi.

Hệ thống hối thúc tôi mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

“Nhanh lên nhanh lên, chồng lớn không có nhà, mau ra tay với chồng nhỏ đi!”

Gì mà chồng lớn chồng nhỏ, nói kiểu đó nghe cứ như tôi đang ngoại tình không bằng.

Sợ người khác sinh nghi, trước khi đi, Phó Nhiên đã cho toàn bộ người làm trong nhà nghỉ dài hạn.

Còn đặt sẵn một tháng suất ăn tại Nhụy Vân Lâu, bảo đảm tôi sẽ không chết đói.

Tôi gọi cậu Phó Nhiên xuống ăn cơm.

Cậu đợi mãi, kết quả nhận được một bàn toàn là đồ ăn mang về, mặt liền cứng đơ:

“Chỉ ăn mấy thứ này à?”

“Ừ đấy.” Tôi vô tội nhìn cậu, nhún vai: “Tôi không biết nấu ăn.”

Từ lúc kết hôn với Phó Nhiên, tôi chưa từng bước vào bếp.

Lần duy nhất bắt chước công thức trên mạng định làm bánh tart trứng, kết quả làm nổ luôn cả nồi chiên không dầu.

Từ đó về sau, tôi bị cấm tiệt bén mảng tới bếp.

“Cô đến nấu cơm cũng không biết à?”

Cậu Phó Nhiên không thể tin nổi.

Cậu không hiểu sao lại có người trưởng thành mà không biết lấy một kỹ năng sinh tồn cơ bản.

Nhưng biểu cảm hết sức thản nhiên của tôi lại khiến cậu nhớ ra điều gì đó, sắc mặt lập tức xụ xuống.

Rất rõ ràng, người đã nuông chiều tôi đến mức mười ngón không dính nước xuân là chính bản thân cậu.

Mà chuyện khiến cậu sụp đổ còn chưa dừng lại ở đó.

Khắp nhà mọi thứ đều có đôi có cặp, tường đầy ảnh cưới của tôi và Phó Nhiên.

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc bàn chải đánh răng trên kệ phòng tắm, không thể tin nổi thẩm mỹ tương lai của mình lại dùng mấy món màu xanh lam “ngây thơ”.

Tôi còn không nỡ nói sự thật.

Xanh lam là đồ của tôi.

Mà màu hồng phấn em bé mới là của cậu ấy.

Cậu lẩm bẩm:

“Không thể nào… Sao tôi lại cưới loại phụ nữ như cô được…”

Nghe vậy tôi không nhịn được cười.

Nếu cậu biết hồi đó chính cậu là người quỳ xuống cầu hôn tôi, chắc sụp luôn tinh thần mất.

Dù vậy, tôi cũng không nói ra.

Phó Nhiên mười bảy tuổi rõ ràng thiếu đi sự điềm tĩnh của người đàn ông trưởng thành tôi từng biết, nhưng lại dư thừa một phần bốc đồng.

6

Ăn xong, tôi chuẩn bị đưa cậu đi cắt tóc.

Hôm qua tôi đã để ý, quần áo cậu mặc có vẻ chật hơn người một cỡ.

Tóc mái phía trước quá dài, gần như che hết mắt, cả người trông như đang chìm trong u tối và bất cần.

Không cần hỏi cũng biết, là đám người khốn kiếp nhà họ Phó giở trò.

Từ sau khi mẹ Phó mất, ba Phó liền tỏ rõ sự chán ghét đối với cậu con trai này.

Những kẻ bên cạnh cũng thi nhau hùa theo, muốn dìm cậu xuống tận bùn đen.

Họ bắt nạt, tra tấn và đè bẹp cậu.

Vết thương trong quá khứ khiến tâm hồn cậu vặn vẹo, chỉ còn mỗi thù hận để bấu víu mà sống.

Nghĩ đến việc trước khi gặp tôi, cậu đã chịu nhiều đau khổ đến thế, tôi thấy sống mũi cay cay.

Hệ thống uể oải nói:

“Cô không hiểu đâu, đám trai trẻ bây giờ mê mẩn kiểu tóc mái ngắn kiểu micro bang đấy.”

Tôi ngắm cậu kỹ một lúc, mái ngắn cái gì?

Tôi thấy như úp cái nắp nồi lên đầu thì có.

Nhan sắc của chồng, phải do tôi bảo vệ!

Tùy chỉnh
Danh sách chương