Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đến salon tạo mẫu tóc.
Mười stylist xếp thành hai hàng, đứng nghiêm chỉnh chào đón ở cửa.
Stylist riêng của tôi – Kevin – tươi cười niềm nở:
“Cô Tống, hôm nay cô muốn làm kiểu gì đây?”
“Không phải tôi, là cậu ấy.”
Tôi thẳng tay đẩy cậu Phó Nhiên lên ghế xoay, búng tay một cái:
“Làm kiểu hot nhất bây giờ cho tôi. Càng đẹp trai càng tốt.”
Kevin giơ tay OK một cái, còn chưa kịp chạm vào tóc thì đã bị cậu ấy hất tay ra không thương tiếc.
Cậu bị tôi dụ dỗ kéo đến đây, giờ tức giận trừng mắt nhìn tôi:
“Tôi không cắt tóc!”
Tôi thản nhiên gỡ tay cậu ra, lạnh lùng tuyên bố:
“Cắt! Không lẽ cậu muốn làm người rừng à?”
“Tống Triêu Triêu!”
Cậu nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như sắp bốc cháy:
“Đừng tưởng cô là vợ tôi thì có thể…”
Nhận ra xung quanh toàn ánh nhìn thăm dò, cậu vội nuốt chữ “vợ” vào bụng, bực tức nói:
“Tóm lại, cô đừng quản tôi!”
Dạy con tuổi dậy thì đúng là thử thách nhân sinh.
Tôi bực quá, tay mềm yếu nhưng động tác rất dứt khoát, “tét” một cái giòn tan ngay má cậu.
Cậu ngẩn ra.
Mười bảy tuổi, sĩ diện là nhất, rõ ràng không ngờ tôi dám đánh cậu.
Vừa định nổi giận thì…
Tôi khẽ vén mái tóc dài lòa xòa trước trán cậu lên, thổi nhẹ lên má đỏ của cậu.
Ánh mắt dịu dàng ngẩng lên, giọng tôi như đang dỗ một đứa bé:
“Nhưng mắt cậu đẹp lắm mà, như sao trên trời vậy đó. Che lại rồi, tôi sẽ không nhìn thấy nữa. Mà tôi rất muốn nhìn thấy cậu…”
Vừa tát vừa dỗ là tuyệt chiêu mà tôi từng dùng để “thuần hóa” Phó Nhiên.
Tôi nghĩ, với cậu mười bảy tuổi này, cũng sẽ có tác dụng tương tự.
Hệ thống lặng lẽ giơ ngón cái:
“Cô huấn luyện chó hả?”
Tôi: “Im, tôi có chiến thuật riêng.”
Quả nhiên, cơn giận chưa kịp bùng ra đã bị tôi dập tắt nhẹ như không khí.
Mọi người xung quanh đều giả vờ không thấy.
Cậu ấy lúc đỏ mặt, lúc đen sì, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế, trên mặt vẫn in nguyên dấu bàn tay, lầm bầm:
“Thì… tùy cô.”
7
Tôi xoa đầu cậu như phần thưởng.
Cậu quay mặt không nhìn tôi, nhưng qua gương vẫn thấy rõ hàng mi dài đang run nhè nhẹ, hai tay siết chặt rồi buông lỏng ra.
Tôi mềm lòng.
Có kinh nghiệm vụ cắt tóc, việc dẫn cậu đi mua đồ cũng dễ hơn hẳn.
Tôi lo chọn đồ, cậu trở thành công cụ xách đồ sống.
Chẳng bao lâu, cả người cậu đã treo đầy túi lớn túi nhỏ, trông từ xa cứ như cây thông Noel biết đi.
Đi được nửa chừng, cậu đình công.
“Dựa vào đâu mà tôi phải xách? Tôi không làm nữa!”
Nhìn cậu đứng lì không nhúc nhích, tôi bỗng cảm thấy như mình đang dắt theo một đứa nhỏ bướng bỉnh.
Bất lực thở dài, tôi lặng lẽ nhận lấy một nửa túi.
Nhưng chưa được năm phút, tôi buông tay vì đau.
Lòng bàn tay trắng muốt bị dây túi siết thành vết hằn đỏ thẫm, nhìn cực kỳ chói mắt.
Tôi vừa định cắn răng xách lên lần nữa, cậu ấy đột ngột bước nhanh tới, không nói không rằng giật lấy hết đống đồ trên tay tôi.
“Tôi không tìm được đường, cô đi trước.”
Miệng cứng lòng mềm.
Tôi không vạch trần, chỉ cúi đầu khẽ mỉm cười.
Dù sao thì trẻ con vẫn còn sĩ diện mà.
Sau khi cắt tóc, kết hợp với bộ quần áo vừa người, thoáng chốc tôi lại có ảo giác như Phó Nhiên thật sự đã trở về.
Cô nhân viên bán hàng khá tinh ý, thấy tôi có vẻ rất hài lòng bèn tấm tắc khen:
“Chị có mắt nhìn ghê, đây là mẫu giới hạn mới ra mắt của bọn em đấy, bạn trai chị mặc đẹp lắm ạ.”
Tôi khẽ lắc đầu đính chính:
“Không phải bạn trai.”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt cậu Phó Nhiên lập tức tối sầm.
Thiếu niên không biết giấu cảm xúc, mặt căng cứng, quai hàm siết chặt thành một góc cạnh gắt gao, cả người tỏa ra khí lạnh.
Cậu đang bực thì nghe tôi bổ sung thêm một câu:
“Là người thân.”
Ngay tức khắc, khóe môi đang sụp xuống lại rướn lên lén lút.
Cùng lúc đó, hệ thống vang lên thông báo:
“Chỉ số hắc hóa của phản diện: 80%.”
“Ký chủ giỏi đấy, huấn luyện chó kiểu gì mà đỉnh vậy!”
…Coi như nó đang khen tôi đi.
Rời khỏi trung tâm thương mại, bầu trời đã bị màn đêm bao trùm.
Dưới ánh đèn đường lấp lánh, cậu ấy vẫn đang xách theo đống túi lớn túi nhỏ, nhiều hơn lúc đi vào.
Có lẽ nặng quá, nên cậu khẽ vung cổ tay cho đỡ mỏi, nhưng không hề than vãn một lời.
Tài xế đã đợi sẵn bên ngoài.
Tôi vừa cúi người định bước vào xe thì bóng tối bỗng phủ xuống trước mặt.
Chưa kịp phản ứng thì trán đã chạm vào một bàn tay ấm áp, là tay cậu ấy, đặt giữa khung xe và trán tôi.
“Cẩn thận!”
Hơi thở nóng hổi phả bên tai, tôi bất ngờ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu hút đang nhìn mình.
Thì ra là sợ tôi đụng đầu vào cửa xe.
Cậu nhanh chóng quay mặt đi, tránh né ánh nhìn, rồi làm bộ hung dữ gắt lên:
“Ngốc thật! Không biết nhìn đường hả!”
Tôi bất giác nhớ lại mấy năm trước, Phó Nhiên cũng từng làm vậy, chen giữa đám đông để che chắn cho tôi, sợ tôi bị chen, bị va, bị đau…
Trong xe ấm áp.
Tôi ngắm gương mặt nghiêm nghị giả vờ của cậu, rồi nhìn đống túi như núi chất dưới chân, không kìm được mà bật cười.
Là một đứa nhỏ cứng đầu nhưng mềm lòng thật rồi.
8
Mấy ngày sau khi về nhà, tôi và cậu Phó Nhiên sống tương đối yên ổn.
Cậu vẫn cứ mang bộ mặt cau có, như thể cả thế giới thiếu nợ mình tám trăm vạn.
Tôi cũng dần quen rồi.
Thì cứ cau có đi, đợi cậu đi rồi tôi sẽ lôi Phó Nhiên lớn ra đánh một trận!
Nhỏ gây chuyện, lớn phải chịu. Dám cho tôi ăn bơ à, cho ăn cọng rau luôn giờ!
Cho đến một đêm nọ, tôi bất ngờ bị hệ thống gọi dậy.
Nó cuống quýt:
“Chỉ số hắc hóa tăng rồi! Hiện tại tâm trạng phản diện cực kỳ bất ổn, có dấu hiệu tự hủy nghiêm trọng, cô mau đi xem thử!”
Tôi giật bắn người, vội vã bật dậy thì phát hiện bên ngoài đang mưa to gió lớn.
Tôi chợt nhớ vì từng bị ba Phó bạo hành từ nhỏ, nên mỗi khi trời mưa sấm chớp, Phó Nhiên thường gặp ác mộng.
Sau này ôm tôi ngủ quen rồi mới dần bớt sợ.
Cửa phòng cậu Phó Nhiên đóng không kín.
Trong phòng, chăn bông phồng lên thành một khối lớn trên giường, bị cuộn kín mít, như thể đang cố co rúm người lại.
Tôi bước nhẹ, sợ dọa cậu tỉnh giấc, gọi nhỏ:
“Phó Nhiên?”
Không có phản hồi.
Nhưng tôi có linh cảm, người đang trốn trong đó hẳn đang chịu đựng nỗi đau không lời nào diễn tả được.
Tôi tiến lại gần, vỗ nhẹ lên cái “mai rùa” đó, dịu giọng dỗ:
“Phó Nhiên, mở chăn ra đi.”
Nghĩ đến quá khứ khi cậu từng bị ác mộng hành hạ, lòng tôi mềm nhũn, giọng lại càng thêm dịu dàng an ủi:
“Phó Nhiên, là em mà… đừng sợ…”
Đợi rất lâu, đến mức tôi tưởng lời mình bị nuốt mất trong gió mưa, cái đống chăn mới khẽ động đậy, rồi một cái đầu xù xì ló ra.
Tôi ngẩng lên, đối diện một đôi mắt đỏ hoe.
Cơ thể cậu căng cứng, môi trắng bệch, ánh mắt đen sẫm như vực thẳm nhìn chằm chằm tôi:
“Cô tới đây làm gì?”
Biết rõ thiếu niên hay sĩ diện, tôi giả vờ sợ hãi, níu lấy góc áo cậu, nũng nịu:
“Sấm chớp to quá… em sợ quá à. Cho em ở lại đây với anh được không?”
Cậu lặng lẽ nhìn tôi.
Đợi tôi nói xong, mới thở dài thật dài.
“Cô không cần làm thế.”
Giọng cậu khàn khàn, trong đêm như bị màn sương bao phủ, lạnh nhạt mà trống rỗng:
“Tôi không phải là anh ta, đừng dùng cách với anh ta để đối phó tôi.”
“Tôi không cần lòng tốt nửa vời của cô.”
Đúng lúc ấy, một tia chớp xé ngang trời.
Tiếng sấm vang như bom nổ bên tai.
Cậu Phó Nhiên run lên bần bật, thở dốc, lập tức nhào vào lòng tôi.
Tôi: …
Tôi thở dài, đưa tay ôm chặt cậu lại.
Lòng bàn tay nhẹ vỗ vỗ sau lưng, dỗ đến khi cậu ngừng run.
Vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Trong ký ức, Phó Nhiên luôn là người đàn ông điềm tĩnh trưởng thành.
Anh yêu tôi, cưng chiều tôi, có anh rồi tôi chỉ cần nấp trong vòng tay rắn rỏi của anh là đủ.
Nhưng Phó Nhiên ở tuổi mười bảy thì khác.
Cậu ấy đầy vết thương, bị gia đình hành hạ giày vò mà lớn lên, mới hình thành một tính cách cứng đầu cô độc như vậy.
Hệ thống nói cậu là “mầm ác bẩm sinh”, nhưng tôi biết cậu không phải vậy.
Không ai sinh ra đã là phản diện.
Cậu lạnh lùng, là vì từng trao trái tim cho người khác, rồi bị giẫm nát tàn nhẫn.
Cậu cáu gắt, là vì sống giữa bầy sói, buộc phải dè chừng tất cả.
Cậu cố chấp, là vì chẳng có ai để dựa vào ngoài chính mình.
Chắc hẳn, cậu đã sống khổ lắm rồi.