Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Tôi lấy số thứ .
Tận chứng kiến một cặp vợ chồng đánh nhau ngay trong cục dân chính. Người vợ tóc tai rối bời ngồi dưới đất khóc lóc, còn người chồng chỉ cô ấy chửi vài câu rồi bỏ đi.
Thẩm Xác đến nơi.
Tôi ra hiệu cho anh ta đến quầy.
Tôi chỉ muốn giải quyết nhanh cho xong.
Thẩm Xác cau mày tôi, đứng lặng một hồi, cuối cùng bật ra một câu:
“ ta nói chuyện một chút.”
Tôi cảm thấy có gì để nói nữa. Cuối cùng vẫn có chia tay trong hòa bình như này đã là giữ diện cho nhau rồi.
“Anh không muốn cuộc nhân của ta kết thúc kiểu cẩu thả này.”
Tôi anh ta, không tin nổi.
“Anh không muốn à? Thẩm Xác, anh退 hóa đến mức này luôn rồi sao? anh thật sự trân trọng cuộc nhân này, anh đã không ngoại tình. Anh định giấu em đời chắc? Anh nghĩ mình có sống kiểu trong nhà vẫn có vợ, ngoài đường thì đầy người tình?”
Sắc mặt Thẩm Xác tối sầm, gầm :
“Chỉ một lần này thôi, em nhất định làm ầm đến mức này à?!”
“Tôi làm ầm?”
Tôi bật cười, không nhịn nổi nữa.
“Anh ngoại tình, không ăn năn, không xin , không muốn chịu trách nhiệm — mà còn đổ cho tôi? Anh đúng là khiến tôi mở mang tầm !”
Trán Thẩm Xác nổi gân xanh.
“Trên đời này làm gì có đàn ông nào không lăng nhăng? Tại sao em cứ bám chuyện mãi?”
“Dù bên ngoài anh có làm gì, anh cũng chưa từng để chuyện ảnh hưởng đến gia đình ta! Em không anh chịu áp lực nào trong các buổi xã giao đâu!”
Tôi anh ta với vẻ mặt không cảm xúc.
“Anh không cần cố nữa. tôi làm anh mệt mỏi đến vậy, thì chia tay sớm một chút. Anh cũng không lén lút nữa. Tôi cho anh do. Anh thông minh, giỏi tính toán, đã không vãn hồi thì đừng mất thời gian nữa.”
“Hành động của anh chính là lựa chọn của anh.”
“Và anh, đã chọn rồi.”
Tôi đứng dậy, Thẩm Xác kéo tay tôi lại.
“Còn công ty của ta thì sao? ta sắp niêm yết rồi, là tâm huyết bao năm của hai, em cũng nỡ lòng sao…”
Tôi không vội hất tay anh ta ra, chỉ anh ánh đầy chán ghét.
“Anh nỡ phản bội tôi, thì tại sao tôi lại không ?”
“Phần cổ phần của tôi, tôi cho anh ba tháng để gom tiền mua lại. anh không đủ khả năng, tôi sẽ bán cho người .”
Vai Thẩm Xác run .
“Nam Phong…”
“Đừng tên tôi cái miệng mà tôi không đã chạm thứ gì nữa.”
Tôi giật tay ra khỏi anh.
“Dơ bẩn.”
Thủ tục diễn ra rất nhanh.
Những việc sau đều giao cho luật sư xử lý.
Cuối cùng tôi cũng không còn mặt Thẩm Xác nữa.
Bước ra khỏi cục dân chính, tôi mới Thẩm Xác không đến một mình.
Na mặc một bộ đồ hàng hiệu kiểu Chanel, đeo vòng cổ phiên bản giới hạn vừa mới ra , ríu rít lao lòng Thẩm Xác.
“Chồng yêu!”
Na ôm lấy anh ta, một tiếng ngọt xớt, ánh thì về phía tôi với vẻ khiêu khích, đắc ý.
“Chồng đã vất vả rồi, sau này sẽ không còn gì cản trở ta bên nhau nữa!”
Khuôn mặt Thẩm Xác cứng đờ, lảng đi chỗ .
Tôi đeo kính râm , bước chiếc Cullinan của mình.
Không có đàn ông thì tôi đành quay lại sống trong căn hộ hơn 500 mét vuông thôi.
14
Chuyện rất nhanh đến tai mẹ Thẩm Xác.
Bà điện cho tôi.
“Chuyện này đúng là của Thẩm Xác, lẽ ra nên nhân cơ hội này ra điều kiện, siết hết tài sản dưới tên nó. Sao lại dứt khoát đòi làm gì?”
“ như chỉ khiến người thân đau lòng, còn cái tiểu tiện nhân kia thì được lợi!”
“ cứ bình tĩnh một thời gian, để sau này bác bảo Thẩm Xác mang thành ý đến xin !”
“Dù nào bác cũng không để nó đưa loại người bước chân cửa.”
Tôi chỉ lặng lẽ nghe, không nói gì.
Cuối cùng, tôi chỉ nhẹ nhàng nhắc bà nhớ đi viện phục hồi chức năng theo lịch với bác sĩ đông y, những việc như sau này nên để trai bà lo thì hơn.
tôi có tiền, có thời gian.
rồi lại thấy nhẹ nhõm người, do đến mức chưa từng cảm nhận được.
Tôi cho bản thân một kỳ nghỉ dài.
Đi đến những nơi tôi đã kế hoạch từ lâu chưa bao có thời gian để đi.
Tôi đã thấy núi non, biển , rừng rậm, từng ngồi trực thăng ngắm mọi thứ từ trên cao – bỗng thấy giới này thật nhỏ bé.
Tôi bắt đầu lái xe, định đi ngắm mặt trời mọc trên đỉnh Kim Sơn.
Phùng cho tôi.
Tôi bắt máy, bên kia là một khoảng im lặng.
Tôi kéo cửa kính xe , để gió bên ngoài bị chặn lại.
“Từ ngày Thẩm Xác ngoại tình, tôi đã sẽ có ngày hôm nay.”
“Xin .”
Tôi cười khẽ.
nghe mấy lời này, còn chút cảm xúc nào.
Chuyện cũ, thì để nó cũ đi.
“Không cần đâu.”
“Có chuyện gì sao?”
Phùng thở dài.
“ Na có thai rồi, Thẩm Xác định cưới cô ta.”
Tôi hiểu ra mọi chuyện, cũng hiểu sao mẹ Thẩm Xác không còn nhắc gì đến chuyện níu kéo tôi nữa.
“Từ về sau, đừng kể cho tôi chuyện của anh ta nữa.”
Đã rồi, thì không cần liên lạc nữa.
Tôi chỉ thấy may mắn mình không có .
“Thật đúng là chuyện nực cười!”
Phùng chửi vài câu.
“Thẩm Xác vừa nâng Na làm trưởng phòng nhân sự, dạo gần đây cô ta đang chĩa mũi dùi những người em từng tuyển .”
“Thẩm Xác nói muốn cơ cấu lại, chuẩn bị mở rộng quy mô để niêm yết.”
“Anh ta gì người phát cuồng, cứ như là đang cố chứng minh điều gì . Hoặc là muốn em hối hận…”
“Anh ta lôi thêm nhà đầu tư mới để mua lại phần cổ phần của em. không đang kẹt dòng tiền, thì thật sự… anh cũng muốn rút chân ra rồi.”
Tôi Phùng không chỉ chuyện riêng. công ty đã liên quan gì đến tôi nữa.
Thẩm Xác muốn mở rộng quy mô cũng có gì mới.
Trước đây, nhờ “lấy lực đè người”, đầu tư dàn trải, chỉ cần trúng một mối là có lời.
bây đã .
Chu kỳ kinh tế thay đổi.
Lúc có gom được vốn nhanh không hẳn là tài năng xuất sắc, chỉ là bắt trúng gió ngành.
mà nghĩ mình người, thì chỉ là phụ.
Người mà không học, thì vấp ngã một lần là khôn ra thôi.
Tôi đã chặn hết Thẩm Xác lẫn Na, vậy mà anh ta còn để Phùng gửi thiệp mời cưới đến.
Tôi không đi.
bạn bè, người quen chung của hai đứa thì quá nhiều.
Ảnh và video từ đám cưới cứ liên tục gửi về điện thoại tôi.
Tôi bật chế độ không làm phiền, tiếp tục lái xe đi du lịch.