Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Cha mẹ Giang Hàn vẫn còn đang gào khóc, đấm ngực dậm chân đầy đau khổ.
Khoảnh khắc nghe tin anh ta gặp nạn, tim tôi như bị rơi vào trạng thái không trọng lực.
Lúc đó nào còn quan tâm nổi ai trông ra sao.
Giờ nhìn lại dì Giang — tóc uốn tỉa gọn gàng, phần đuôi xoăn nhẹ như được tạo kiểu kỹ lưỡng, nước mắt như chực rơi nhưng mãi vẫn không rơi xuống.
Nhìn kỹ hơn, làm gì có ánh lệ nào, chỉ là mắt bị dụi đến đỏ hoe, nhìn vào thấy thương cảm mà thôi.
Quả nhiên…
Tất cả chỉ là một vở kịch, diễn cho tôi – con ngốc này – xem.
Tính toán cũng chu đáo thật.
…
Từ thời cấp ba đến đại học, Giang Hàn luôn bên cạnh tôi.
Tôi khẽ cười khổ.
Đúng là, chỉ có người thân thiết nhất mới biết phải đâm vào đâu thì mới đau nhất.
Ngay từ giây phút anh ta cố ý nói với thiên hạ rằng:
“Cô ấy chỉ có mình tôi.”
Tôi đã hiểu rõ — người đàn ông này… không đáng nữa rồi.
2.
Tôi đứng giữa phòng khách, chậm rãi nhìn quanh một vòng.
Trên sofa vẫn là chiếc gối ôm màu hồng phấn vứt lỏng lẻo – kiểu mà Thẩm Nguyệt thích nhất.
Trên bàn ăn, chiếc máy pha cà phê và bộ cốc màu xanh lam nhạt được sắp xếp ngay ngắn, trông như một đôi hoàn hảo.
Nực cười nhất là cạnh đó lại chen vào một chiếc cốc trà trắng trơ trọi.
Là tôi cố tình đặt vào, chỉ vì ghen tuông – muốn để cho nó “phá hỏng bức tranh đẹp”.
Năm ngoái, tôi được thăng chức lên Giám đốc khu vực.
Lương tăng gấp ba, tôi cắn răng vay mua căn nhà này trong 20 năm.
Còn nhớ ngày cầm được chìa khóa, tôi và Giang Hàn đã hạnh phúc xoay vòng trong căn nhà trống không, rộng rãi.
Hôm ấy, tôi nghiêm túc đặt chìa khóa vào tay anh ta:
“Giang Hàn, từ nay về sau, chúng ta không cần đi thuê nhà nữa. Ở thành phố này, cuối cùng cũng có một mái nhà của riêng mình.”
Giang Hàn lúc đó cảm động đến nghẹn ngào.
Nhưng càng về sau, mọi thứ lại thành chuyện đương nhiên với anh ta.
Từng món đồ không thuộc về tôi bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong nhà.
Phòng ngủ phụ luôn sẵn quần áo của dì Giang.
Mỗi dịp lễ tết, bà ta lại dẫn cả nhà lên đây vừa du lịch vừa mua sắm.
Bà ta có mặt là tôi lại bị sai bảo chẳng khác gì giúp việc, xoay như chong chóng.
…
Tôi cười khẩy, tự nói với chính mình:
“Hứa Lãng, mày đúng là đồ ngốc chính hiệu đấy!”
Trong khoang sau của chiếc sedan cao cấp chạy êm ru, người đàn ông có gương mặt điển trai, sắc lạnh nghiêng đầu hỏi tôi:
“Anh ta đối xử với em như vậy rồi, sao em không rời bỏ sớm hơn?”
Tôi ngẫm một chút.
Thật ra… tôi và Giang Hàn cũng từng có quãng thời gian rất ngọt ngào.
Khi tôi cắm cúi học bài đến quên ăn quên ngủ trong thư viện, Giang Hàn lặng lẽ ngồi bên cạnh đọc các bài luận thí nghiệm.
Bạn cùng phòng thường hay trêu tụi tôi là hai đứa “đầu đất yêu nhau”.
Làm gì có ai yêu mà vượt cả trăm cây số chỉ để được cùng nhau học trong thư viện?
Tôi biết anh ấy đi lại vất vả, nên mỗi lần tiễn anh ở bến xe, tôi luôn thấy xót xa.
Lúc chia tay, anh ấy vòng tay ôm lấy vai tôi, giọng lười biếng mà nũng nịu:
“Thì biết sao được… ai bảo cô Hứa của anh tốt bụng đến thế, tốt đến mức anh muốn ngày nào cũng được gặp.”
Rồi anh ấy bất ngờ rút ra một chiếc nhẫn — một vòng bạc trơn mộc mạc.
Trang nghiêm hỏi tôi:
“Bạn học Hứa Lãng, em có đồng ý lấy anh không? Dù anh bây giờ chẳng có gì trong tay, nhưng anh hứa, cả đời này sẽ dùng hết sức mình để khiến em hạnh phúc.”
Đôi mắt sáng lấp lánh, nhiệt thành của chàng trai năm ấy… đến giờ vẫn là ký ức khiến tôi khó thể xóa nhòa.
3.
Tình cảm năm ấy… không phải là giả.
Nhưng mọi thứ giờ đây, đã hoàn toàn biến dạng.
Từ bao giờ mọi chuyện bắt đầu thay đổi?
Tôi thở ra một hơi dài, siết chặt chiếc áo khoác trên người.
Có lẽ là từ khi tôi lao vào cuộc đua giành vị trí Giám đốc khu vực, thường xuyên phải tăng ca đến khuya mới về nhà.
Từ khi Giang Hàn cứ lặp đi lặp lại cái tên “Thẩm Nguyệt” với giọng điệu đầy cưng chiều, khiến tôi không kiềm được mà phát bực.
Cũng có thể là từ sớm hơn nữa.
Hồi đại học, sau ca làm thêm ở tiệm trà sữa, tôi hào hứng mua ly trà sữa mà Giang Hàn thích nhất đem về cho anh.
Nhưng khi bước đến trước nhà, tôi lại thấy Thẩm Nguyệt đang nép vào lòng dì Giang, nũng nịu làm nũng, giọng ngọt như mật.
Còn Giang Hàn đứng bên cạnh, cũng đang giả vờ làm trò, ra sức dỗ dành hai người phụ nữ kia cười không dứt.
Đêm hôm ấy đẹp thật.
Thẩm Nguyệt kiêu kỳ đỏng đảnh, vui vẻ như một tiểu công chúa.
Còn tôi, đứng ngoài cửa, người đầy mồ hôi và bụi bặm, trông thảm hại không tả nổi.
Giang Hàn lúc đó còn cảm khái:
“Duyên phận thật kỳ diệu.”
Mẹ của Thẩm Nguyệt là bạn thân nhiều năm của dì Giang.
Bao năm không liên lạc, giờ tình cờ gặp lại.
Bố Thẩm Nguyệt lại được điều công tác về Nam Thành, mà nhà họ vừa hay mua ngay cạnh nhà dì Giang.
Mọi chuyện đều thuận lợi và vui vẻ với họ.
Chỉ riêng tôi – người xen vào giữa – là trở thành cái gai trong mắt.
Từ ngày bố của Thẩm Nguyệt thăng chức, lương cao hơn, thái độ của dì Giang với tôi cũng dần dần thay đổi.
Lúc Thẩm Nguyệt hẹn tôi ra quán cà phê, tôi vừa mới bị sếp tổng ở trụ sở chính mắng cho một trận ra trò.
Giang Hàn gửi tin nhắn đến:
Tối đi ăn món lẩu tôm hùm ở phố Hán Giang nha. Anh nhớ em thích vị tỏi ở đó.
Tôi lướt qua tin nhắn, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại.
Thẩm Nguyệt vừa mới làm bộ móng mới, ngón tay “cốc cốc” gõ nhẹ lên mặt bàn.
Những hạt đá lấp lánh đính trên móng tay cô ta lấp lóe như rắn bò, cứ loang loáng trước mắt nhìn đến chóng mặt.
Cô ta làm ra vẻ tiếc nuối, thở dài một tiếng đầy kịch bản:
“Chị Hứa à, chị không thấy con người ta nên biết điều một chút sao?”
Máy lạnh trong quán bật hơi mạnh, tôi bất giác kéo sát áo khoác lại.
Cô ta liếc tôi một cái, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo khoác tối màu đã sờn vải mà tôi mặc suốt mấy năm qua.
Rồi khẽ cười khẩy, chẳng buồn che giấu sự châm chọc:
“Chị vốn đã lớn hơn anh Giang một tuổi rồi, ngày nào cũng ăn mặc thế này…”
Cô ta cố ý ngừng lại, như đang tìm từ ngữ mỉa mai phù hợp nhất.
Rồi phì một tiếng bật cười.
“Đơn giản… đến phát ngán ấy. Chắc anh Giang nhìn hoài cũng chán ngấy.”
Nói rồi cô ta khoe ra chiếc túi hàng hiệu sáng choang để bên cạnh:
“Anh Giang tặng đó. Thưởng cho em vì cả tháng đi làm đúng giờ không đi trễ.”
Cô ta liếc mắt một cái, đầu ngón tay mảnh mai khẽ vén tóc ra sau tai, vô tình để lộ chiếc đồng hồ tinh xảo nơi cổ tay:
“Chiếc chị Hứa mua cho em hồi trước ấy à? Em không thích. Anh Giang đã đặc biệt đổi sang size nữ cho hợp với tay em rồi.”
…
Sau đó, tôi và Thẩm Nguyệt xảy ra tranh cãi.
Cô ta bỗng dưng ngã nhào xuống đất, ôm chân khóc lóc, đôi mắt long lanh ngấn nước, quay về phía sau lưng tôi kêu lên:
“Anh Giang… đau quá…”
Giang Hàn – người đàn ông luôn ra vẻ điềm đạm, bình tĩnh – phút chốc bối rối hẳn.
Anh ta hất mạnh tôi sang một bên, lao đến đỡ Thẩm Nguyệt dậy, giọng đầy lo lắng:
“Có sao không? Đau lắm hả?”
Sau khi xác định chỉ là trật chân nhẹ, anh ta lại thở phào nhẹ nhõm như vừa qua một kiếp nạn.
Thẩm Nguyệt ngửa mặt cười khúc khích trong lòng anh ta, ngọt ngào như vừa diễn trọn vai công chúa nhỏ.
Giang Hàn ôm eo cô ta, bế bổng lên như công chúa đưa ra xe.
Trước khi lên xe, anh ta quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt xen lẫn thất vọng:
“Hứa Lãng, em nên xin lỗi đi.”
Câu nói ấy, nhẹ nhàng thôi, nhưng như một cái tát.
Không phải dành cho lỗi lầm của tôi – mà là cho bao nhiêu năm tôi sống tử tế bên cạnh anh ta, hóa ra… chỉ là “nên xin lỗi”.
4.
Đổi chỗ ở, tôi ngủ không yên giấc.
Cuối cùng dứt khoát xuống nhà, rót chút rượu.
Ánh trăng đổ dài trên mặt hồ bơi ngoài biệt thự, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng dịu dàng, yên ả như mộng.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là “con nhà người ta” trong mắt thiên hạ.
Mỗi kỳ thi, tên đứng đầu bảng vàng ở bảng thông báo của trường luôn là: Hứa Lãng.
Mấy dì trong xóm hay tặc lưỡi khen:
“Bà Hứa đúng là có phúc, nhặt đại một đứa mà giỏi như thần đồng.”
Dì Giang – nhà đối diện – cười cười đùa vui:
“Bà Hứa này, sau này con bé Hứa Lãng nên người rồi, nhà tôi Giang Hàn chắc cũng được thơm lây đấy!”
Ngoại tôi khi ấy chỉ “ừ ừ” đáp lại, tay vẫn thoăn thoắt đan rổ tre.
Trong lòng thì âm thầm tính toán:
“Làm xong thêm ba chục cái rổ này là đủ học phí cho con bé học kỳ tới rồi.
Mai phải nhận thêm việc nữa… Lên lớp 12 rồi, thầy giáo nói phải mua thêm sách luyện đề.”
Tối đến, bà tiếc điện, không bật đèn.
Cứ thế ngồi đan rổ bên hiên nhà, mượn chút ánh sáng từ cột đèn ngoài ngõ.
Tôi xót lắm, nhưng chẳng dám nói.
Chỉ biết gồng mình học.
Cố lấy bằng được cái “tương lai tươi sáng” như sách vở hay kể.
Nhưng…
Bà lão nhỏ bé ấy lại không đợi được đến ngày tôi đỗ đạt.
Ngay trước hôm tôi cầm giấy báo đậu vào trường đại học danh tiếng nhất cả nước với danh hiệu thủ khoa toàn tỉnh.
Ngoại đã ra đi, trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh.
Hôm đó, bà ngoại run rẩy đưa tay lên chạm vào mặt tôi.
Giọng nói không còn rõ ràng nữa, chỉ là từng tiếng khàn đặc, rời rạc:
“Bé ngoan… mang mấy thứ này… đi tìm người thân đi…”
“Về sau… phải sống… thật tốt…”
Tôi bật khóc không ngừng, vùi mặt vào bàn tay khô ráp, nứt nẻ của bà.
“Con không đi đâu hết… Bà ơi… xin bà… đừng bỏ con mà…”
Nhưng rồi, bà vẫn đi.
Tôi ôm chặt lấy chiếc áo cũ của bà, không ăn, không uống.
Buồn quá thì chỉ biết áp mặt vào áo mà hít lấy mùi xà phòng nhàn nhạt còn sót lại.
Cứ thế ngồi thất thần nhìn ra cánh cổng, trừng trừng ngóng theo con đường quen thuộc ngoài kia…
Hy vọng bóng dáng nhỏ bé của bà sẽ lại hiện ra nơi khúc ngoặt ấy.
Và rồi, chính vào thời điểm ấy — Giang Hàn và dì Giang bước vào đời tôi.
Dì Giang ôm lấy tôi, giọng đầy dịu dàng:
“Con đừng sợ nữa… từ giờ, chúng ta là người một nhà.”
Giang Hàn đứng bên, đôi mắt hoe đỏ.
Trong ánh nhìn của anh ấy là sự xót xa, lo lắng – là một thứ dịu dàng mà tôi ngỡ có thể tin cậy cả đời.
Anh ấy khẽ nói:
“Hứa Lãng, sau này… anh sẽ luôn bảo vệ em.”