Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
20.
Tôi đưa ra bằng chứng chuyển khoản mua nhà.
Thằng em chồng lập tức bật dậy phản đối:
“Nhà đó đã nói rõ là để làm nhà tân hôn cho tôi, không được đem chia!”
“Vậy thì quy đổi thành tiền trả lại cho tôi.”
Hắn không có tiền.
Tất cả “khí thế” của hắn đều dựa vào căn nhà ấy — tất nhiên là nó sẽ là đứa đầu tiên nhảy dựng lên phản đối.
Chỉ là…
Căn nhà đó từ lâu đã “dơ bẩn”, tôi cũng chẳng buồn giữ làm gì.
Cuối cùng, dưới phán quyết của tòa:
Căn nhà để lại cho họ. Còn tôi nhận tiền mặt.
Rời khỏi tòa án, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng ngàn cân.
Cơ bản là những năm qua, số tiền tôi bị vắt kiệt đều đã lấy lại.
Còn “lời” được thêm — là một căn nhà đứng tên mẹ chồng.
Ba kẻ kia vừa thấy tôi liền định lao tới — tôi nhanh chân chuồn đi trước.
Không lâu sau, tiền đã chuyển thẳng vào tài khoản.
Chiều hôm đó, Hàn Chí Nguyên lại tìm được chỗ dựa mới.
Người phụ nữ ấy chủ động hẹn gặp tôi.
Trang điểm kỹ lưỡng, quần áo hàng hiệu — rõ ràng là một nữ cường thành đạt.
Cô ta nhìn tôi, cười rạng rỡ:
“Cảm ơn cô vì đã nhường Hàn Chí Nguyên cho tôi.”
“Tôi rất thành công trong sự nghiệp, nhưng đời tư lại hoàn toàn trắng tay. Tôi chưa từng yêu ai… Cô không biết anh ấy tốt với tôi thế nào đâu. Gọi điện trò chuyện mỗi đêm tôi cô đơn, đặt đồ ăn khi tôi quên bữa tối…”
Ủa?
Nghe quen vậy ta.
Nhưng thôi, tôi xưa nay luôn tôn trọng lựa chọn số phận của người khác.
“Vậy à? Vậy thì xin nhường lại cái ‘phước lành’ đó cho chị.”
Tôi nhấp ngụm cà phê, đứng dậy rời đi.
Bất chợt tôi nhớ ra:
“À, chị có bận tâm chuyện Hàn Chí Nguyên có một thằng em trai không?”
“Sao lại bận tâm? Có anh em bầu bạn, tương lai cả nhà đông vui biết mấy. Là cô không có phúc đấy!”
Tôi cười khẽ:
“Vậy thì… chúc chị may mắn.”
Tối đó, mẹ tôi gọi hỏi chuyện căn nhà.
Tôi đáp nhẹ bẫng:
“Không sao đâu mẹ. Căn nhà đó để trong tay họ… cũng không giữ được lâu đâu.”
21.
Mẹ bảo, thời gian tôi bận rộn bên ngoài, Giang Khiêm cứ thường xuyên ghé nhà, còn mang theo rất nhiều thuốc bổ.
Bà bảo tôi nên tìm dịp cảm ơn anh ấy đàng hoàng.
Vậy nên tôi hẹn anh tới đón tôi.
Chủ quán thấy hai đứa liền vui vẻ tiếp đãi:
“Lâu rồi hai cháu mới quay lại, chắc cũng mấy năm rồi nhỉ?”
Đây là quán ăn mà hồi trước tôi và anh hay lui tới.
Chỉ là, chưa từng có bữa nào ăn trọn vẹn.
Lúc thì anh có việc gấp, lúc thì tôi bị sếp gọi về.
Mỗi lần đều vội vàng, thiếu hụt.
Lần này, sau khi nói vài câu cảm ơn khách sáo,
tôi cắm cúi ăn cơm.
Nhưng trong lòng tôi biết,
bữa ăn này sẽ không đơn giản như vậy.
Giang Khiêm hôm nay khác hẳn mọi khi.
Không còn nụ cười nhẹ nhõm, mà nghiêm túc hiếm thấy.
Anh nói:
“Năm xưa, anh từng muốn hỏi em tại sao lại chia tay. Nhưng đúng lúc đó bố anh lâm bệnh nặng bên nước ngoài, anh chẳng kịp hỏi gì, đành đi vội.”
Anh tưởng rằng tôi giận chuyện anh bỏ đi không lời.
Tôi khẽ lắc đầu:
“Ừ, không sao mà.”
“Hồi đó tụi mình bận đến mờ mắt, đến ăn một bữa tử tế cũng không có.”
Anh tiếp lời:
“Sau khi bố mất, anh tiếp quản công ty, có nghe nói em sắp kết hôn.”
“Một lần đi công tác, anh tình cờ thấy em ở tiệc rượu. Em không thấy anh, nhưng anh lại thấy rõ — em không hề hạnh phúc.”
Lần đầu tiên, tôi dám đối diện với lòng mình.
Nào có người phụ nữ nào chen vào đâu —
chỉ là chính tôi biến anh thành một “đối thủ ngầm”.
Khi anh sự nghiệp thăng tiến không ngừng, tôi thì giậm chân tại chỗ.
Cái cảm giác tự ti chênh lệch ấy, khiến tôi luôn thấy mình không xứng.
Cũng chính vì vậy, tôi mới chọn một người “yếu hơn mình” để yêu, để dễ nắm bắt hơn.
Tối đó, tôi uống chút rượu, nhờ Giang Khiêm đưa về.
Tôi đã bán căn nhà đứng tên mẹ chồng,
mua một căn nhỏ gần công ty — tiện đi lại, mà cũng dễ đóng lại quá khứ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy…
Tôi nhận ra —
đây… không phải là nhà tôi.
22.
Giang Khiêm nhắn tin cho tôi, nói hôm trước tôi say quá, không nhớ đường về, nên anh đành đưa tôi về nhà anh.
Tôi nhắn lại một biểu cảm lật mắt — đúng kiểu “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”.
Gần đây tôi bận túi bụi chuẩn bị tổng kết cuối năm, vừa rảnh chút liền sang nghe bác Hồ kể chuyện.
Nghe bảo em dâu sinh con gái, mà mẹ chồng thì không vui ra mặt.
Cuối buổi, bác Hồ còn hạ giọng bảo:
“Hàn Chí Nguyên bị đá rồi.”
Hóa ra anh ta lấy tiền của cô bạn gái thành đạt để bao nuôi người khác, cuối cùng bị phát hiện.
Cô kia thẳng tay kiện đòi lại toàn bộ tiền, bao gồm cả khoản đã đưa cho tôi khi phân chia nhà cửa.
Cô ta cao tay thật.
Từ đầu tới cuối chưa từng nói đó là tiền “cho” — mà là “cho mượn”.
Giờ thì Hàn Chí Nguyên ngập đầu trong nợ nần.
Tối hôm đó tôi về nhà,
thấy Hàn Chí Nguyên đang ngồi xổm ngay trước cửa.
Hốc hác, râu ria, quần áo xộc xệch.
Chân anh ta là cả đống tàn thuốc.
Vừa thấy tôi, anh ta cất giọng ai oán, khóc như mưa:
“Niên Niên, mình tái hôn đi em!”
“Anh biết anh sai rồi… Anh đã đuổi thằng em ra khỏi nhà. Chúng mình về sống yên ổn lại, được không?”
Tôi đá sang một bên mớ đầu lọc thuốc, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của hắn:
“Tôi đâu phải bãi rác tái chế, anh lấy tư cách gì đến đây cầu xin tôi?”
Hàn Chí Nguyên bám lấy tay tôi, không buông:
“Từ hôm ra toà về, mẹ anh đổ bệnh nặng…
Cả nhà dốc hết tiền lo viện phí rồi… Anh thực sự hết cách rồi mà!”
Vừa nói vừa quỳ xuống lạy tôi, đầu đập “bộp bộp” vào đất.
Chỉ là…
tôi hoàn toàn không cảm thấy gì.
Không tức giận, không thương hại.
Chỉ thấy… trống rỗng.
Tôi không muốn phí lời thêm, định mở cửa vào nhà thì Hàn Chí Nguyên bất ngờ đứng bật dậy, hai tay giữ chặt vai tôi, mặt mũi hung dữ:
“Tôi đã hết đường rồi! Nếu cô không giúp, tôi sẽ đeo bám cô suốt đời!”
Tôi khẽ cười, nhấc chân lên, dẫm mạnh gót giày cao gót lên mu bàn chân hắn.
“Aaa!” — hắn rú lên, ôm chân nhảy lò cò như gà trống bị thiến.
Không để ý dưới chân có bậc thềm, hắn lảo đảo trượt ngã, lăn lông lốc xuống cầu thang.
Tôi chỉ liếc một cái, thấy có máu — hơi tanh, hơi phiền — bèn tử tế gọi cấp cứu rồi thong thả vào nhà.
Dơ dáy xui xẻo.
Sau cú ngã đó, Hàn Chí Nguyên bị liệt nửa người.
Mẹ hắn cũng ốm không dậy nổi.
Tất cả gánh nặng — nợ nần, viện phí, ăn ở, chăm sóc người bệnh — đều dồn lên đầu thằng em trai.
Nhà gái bên em dâu thấy tình hình thảm hại, lập tức đòi ly hôn,
con không giữ, tiền cũng không cho.
Còn lại mỗi gã em trai thất học, nghèo rớt, nuôi cả cái “gia đình đã từng ghét bỏ tôi”.
Hôm đó, tôi đi ngang qua một công trình xây dựng,
nhìn thấy gã em trai đang khiêng vật liệu.
Cúi đầu, trông như già đi cả chục tuổi.
Quản lý công trình vung nón bảo hộ tát thẳng vào đầu cậu ta.
Cậu ta chẳng dám hé răng.
Cúi đầu chịu trận.
Điện thoại tôi vang lên.
Là Giang Khiêm.
“Anh vừa nấu xong rồi. Em về là có đồ ăn nóng ngay.”
Tôi mỉm cười,
giọng nhẹ tênh như gió thoảng:
“Làm đối thủ cạnh tranh mệt thật.
Làm người yêu… vẫn là hợp hơn.”
-Hết-