Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

Khách hàng gật đầu liên tục, ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Lâm Mặc phụ trách chiến lược và thị trường, bảo vệ tôi rất tốt, để tôi có thể tập trung vào nghiên cứu kỹ thuật.

Anh ấy sẽ gọi đồ khuya khi tôi việc đến đêm, cũng sẽ thay tôi đàm phán khi khách hàng quá khó tính.

Tôi chuyển khỏi ký túc xá, thuê một căn hộ nhỏ sáng sủa gần công .

Đó là lần đầu tiên tôi có một không gian thực thuộc về , không cần lo lắng ánh mắt bạn cùng phòng, không cần lén lút mì gói.

Tủ lạnh đầy ắp những món vặt tôi thích, trên bàn là thiết lập trình đời mới nhất.

Mỗi cuối tuần, tôi đều tự nấu một bữa thịnh soạn, ngồi trước cửa sổ lớn viết code đến khuya.

Tuy nhiên, những ngày bình yên ấy không kéo dài lâu.

khi tôi chặn liên lạc, bố mẹ đầu đến trường tìm tôi.

Biết tôi chuyển , họ lại tìm đến địa chỉ công .

“Giang Nhiên! Con đúng là đồ vô ơn! Giàu là không cần bố mẹ nữa hả?” Mẹ tôi đứng dưới công , gào lên khản cả giọng.

“Đúng vậy! Nuôi mày lớn thế , bây giờ mày giàu thì trở mặt không nhận người!” Bố tôi cũng góp lời.

Người đi đường vây xem, chỉ trỏ bàn tán. Tôi đứng bên cửa sổ kính văn phòng, xuống màn kịch dưới kia, lòng hoàn toàn dửng dưng.

“Cần tôi xuống giải quyết không?” Lâm Mặc bước tới bên tôi.

“Không cần.” Tôi cầm điện thoại lên, “Alo, bảo vệ à? Dưới có người gây rối, ơn xử giúp.”

Mười phút , hai nhân viên bảo vệ lịch mời họ rời đi.

Tôi gửi họ hai bức thư tôi chuẩn từ lâu, nội dung rất đơn giản: nếu tiếp tục quấy rối, sẽ xử bằng pháp .

“Cậu thật chuẩn sẵn thư sư à?” Lâm Mặc hơi bất ngờ.

“Tất nhiên , tôi đâu có ngu.” Tôi gập laptop lại, “ xé mặt thì tới.”

Tối hôm đó, tôi cũng lần đầu tiên gặp bố của Lâm Mặc.

“Nghe nói cậu có bạn gái ?”

“Đối tác .” Lâm Mặc đính chính.

“Bất kể là gì, đừng để hưởng đến phát triển của công . Tôi đầu tư là đầu tư vào Mặc Nhiên Công Nghệ, không chuyện yêu đương của các cậu.”

Nói xong ông ta quay người rời đi, thậm chí không liếc tôi một cái.

Tôi hiểu cô đơn ẩn vẻ ngoài lạnh lùng của Lâm Mặc, hóa chúng tôi đều là những đứa trẻ cha mẹ ruồng bỏ.

một bữa tiệc mừng, Lâm Mặc uống hơi nhiều. Anh nắm lấy tôi, ánh mắt có chút mơ màng:

“Giang Nhiên, may có cậu. Nếu không có cậu, có lẽ tôi mãi mãi không hiểu thế nào là tin tưởng.”

“Cậu cũng cứu tôi.” Tôi nhẹ nhàng vỗ lên anh, “Chúng ta là cứu rỗi của nhau.”

Tôi dùng kiếm , mua đứt một căn hộ cao cấp ven sông rộng 200 mét vuông.

Khoảnh khắc cầm sổ đỏ, tôi ngồi căn trống rỗng bật khóc.

Căn là do tôi dùng đôi . Không nhờ vả ai, không sắc mặt ai.

Nhưng cảnh yên bình không kéo dài lâu.

Bố mẹ biết tôi mua , lại đến tìm.

“Nhiên Nhiên, mẹ biết con bây giờ có đồ .” Mẹ tôi đổi sang gương mặt tươi cười.

“Con xem, giờ con giàu như vậy, chẳng nên hiếu kính bố mẹ một chút sao?”

“Đúng , rộng thế, một con ở cũng phí.” Bố tôi cũng chen vào.

“Hay là con chuyển tên bố mẹ, để bố mẹ quản giúp con?”

“Hoặc là đưa bố mẹ một nửa cũng .” Mẹ tôi bổ sung, “Hiếu thảo với cha mẹ là đạo hiển nhiên .”

Tôi khuôn mặt tham lam của họ, lòng lại bình tĩnh lạ thường.

thôi.” Tôi mỉm cười nhẹ, “Ngày mai đến công con, trước mặt sư, tính sổ rõ ràng.”

Ngày hôm , phòng họp công tôi, không chỉ có sư, còn có cả vài phóng viên truyền thông tôi mời đến.

Bố mẹ tôi tưởng tôi mềm lòng, hớn hở bước vào, chuẩn nhận tài sản.

“Nhiên Nhiên, con xem phòng họp thật oai phong, quả nhiên không hổ là con gái mẹ.” Mẹ tôi quanh, gật đầu hài lòng.

“Tất nhiên , có cha mẹ như chúng ta, con cái sao tệ ?” Bố tôi ưỡn n.g.ự.c, cười tươi với các phóng viên.

Tôi ngồi ở vị trí chủ tọa, nét mặt không cảm xúc họ biểu diễn.

Lâm Mặc khẽ hỏi: “Cậu chắc chắn muốn vậy à?”

“Nhất định .” Tôi bấm điều khiển từ xa.

Tôi hiệu trợ bật máy chiếu.

Món “quà” đầu tiên: là danh sách lì xì 15 tệ họ gửi tôi ly hôn, cùng chụp tôi giành từng lì xì đó mỗi ngày. Ghi chú chuyển khoản dày đặc, mỗi cái đều ghi “Dòng m.á.u Giang, nhanh lên”.

Nụ cười của mẹ tôi cứng đờ, bố tôi đầu ho khan.

“Chuyện … cái …” Mẹ tôi ấp úng.

“Đừng vội, còn nữa.” Tôi bấm sang trang tiếp theo.

Món quà thứ hai: là bản ghi cuộc cãi nhau kéo dài ba tiếng vì mấy chục tệ khám bệnh. Tôi phóng to đoạn hội thoại chính:

“Hôm nay đến lượt mẹ mày, phí khám để bà ta trả.”

“Giang Kiến Quốc ông còn là đàn ông không? Ly hôn nuôi con cũng không chịu trả?”

“Có sốt thôi , uống nhiều nước nóng là ?”

Phóng viên đầu xì xào, có người rút máy ghi âm .

Món quà thứ ba: là họ đưa con riêng đi du lịch, mua sắm xa xỉ, hoàn toàn trái ngược với tôi gặm bánh quy hết hạn.

Mặt bố tôi đầu trắng bệch, mẹ tôi run rẩy.

“Giang Nhiên, mấy tấm con lấy ở đâu?” Mẹ tôi run giọng hỏi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương