Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Bờ sông.
Nhìn xuống làn nước cuộn xoáy phía dưới, tôi chợt mơ hồ nhớ lại quá khứ của tôi anh.
Cha anh uống rượu say, như kẻ điên quất roi đánh anh.
Báo cảnh sát xong, kêu cứu nhiều lần chẳng ai … tôi nhìn cậu thiếu niên đầy thương tích nằm dưới đất.
Hai tay cậu siết chặt, sắp cầm d.a.o gọt hoa quả lao , g.i.ế.c c.h.ế.t chính cha .
Tôi lao , ôm chặt lấy cậu, chắn nhát roi thấm đẫm mùi rượu.
Các ngón tay buông ra, chuôi d.a.o trượt đi mét.
Cậu thiếu niên run rẩy ôm tôi, tay toàn m.á.u vì roi đánh…
tôi ôm chặt nhau, cơn choáng váng, nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên.
Tôi thay đổi số phận của anh.
Anh không g.i.ế.c cha, không bị kết án năm tù.
bệnh viện, Phó Lăng nhìn vết thương của tôi, vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Mạng của anh là do em cứu… , nếu sau anh phụ em, thì ra đường hãy để xe tông c.h.ế.t anh.”
… Anh luôn thực hiện lời hứa đó.
kết hôn đến nay.
Anh bảo vệ tôi, tôn trọng tôi, tôi điều kiện môi trường tốt nhất.
Tôi luôn là Phó phu nhân sang trọng mắt mọi người.
Có tiền, có địa vị, có công việc, có cái… là không có tình thôi.
Tôi không đáng thương.
là… rất buồn.
12
Phó Lăng tìm , tôi đang ngồi bên bờ sông hóng gió.
Đôi giày cao gót bị đá sang một bên, đổ nghiêng ngả.
Anh đi đến, chỉnh lại đôi giày ngay ngắn, chống tay ngồi xuống cạnh tôi.
Anh rất im lặng.
Tôi vậy.
mười sáu đến mươi tuổi, một nửa đời người của tôi quấn lấy nhau.
tôi hiểu nhau quá rõ, chẳng cần nói ra, anh tôi tin lời Hứa Na.
“Vì sao anh không giải thích?”
“Không muốn lừa em.” – Anh nói nhỏ – “Xin lỗi.”
đơn giản, nhưng lại như dìm trái tim tôi xuống làn nước sông lạnh buốt.
Tôi nghe thấy cất giọng vô hồn hỏi:
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Tuỳ em.” – Anh nói – “Em muốn làm gì, anh đồng ý.”
Anh trao quyền lựa chọn tôi.
Để tôi quyết định có tiếp tục ở bên anh, một hôn nhân không tình hay không.
“Anh còn muốn cùng em không?” – Anh im lặng.
đó… chính là câu trả lời.
Anh có phần… không muốn nữa.
Giờ đây, anh ở địa vị cao, tiền bạc, quyền lực, đàn bà… không thiếu thứ gì.
cần thoát khỏi tôi—không, là thoát khỏi hôn nhân gánh nặng ân tình, anh sẽ được thỏa sức buông thả, vui vẻ, tận hưởng đời.
Chứ không phải mắc kẹt vũng nước tù đọng , dỗ dành một người đàn bà già như tôi.
Tôi bật cười khẽ, khoé mắt rơi vài giọt lệ.
“Hãy để luật sư của anh soạn thảo thỏa thuận ly hôn, tôi cần xem các điều khoản trước quyết định.”
13
Bỏ qua chuyện tình cảm, tôi đương nhiên phải tối đa hóa lợi ích của hôn nhân .
Tôi từng nghĩ đến chuyện cứ để mọi thứ như vậy.
Giả vờ như không gì, tiếp tục nhận sự chu cấp của Phó Lăng, nhàn như một phu nhân giàu có không phải lo nghĩ.
đến buổi tiệc hôm sau, tôi nhìn thấy một cô gái có dung mạo cực kỳ giống tôi, nhưng trẻ trung, xinh đẹp, làn da mịn màng như có thể vắt ra nước.
Cô gái ấy theo sát bên một ông chủ bụng phệ, rụt rè chịu đựng lời trêu chọc của ông .
tay to lớn của đối phương quấn quýt ở eo cô gái, tôi vừa định bước thì thấy Phó Lăng xen vào.
Anh rất lịch sự giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử.
Anh không hề làm gì vượt giới hạn.
là, nhìn vào đôi mắt ướt át, đáng thương của cô gái ấy, ánh mắt anh khẽ d.a.o động.
Cơ thể anh hơi khựng lại, đầu ngón tay cô gái đặt lên khuỷu tay anh, lập tức bị anh gạt ra.
“Xin hãy tự trọng.” – anh nói.
Mọi người xung quanh cười nhạo cô gái không lượng sức, mơ tưởng chen vào tình cảm của Phó tổng Phó phu nhân.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, xách vạt váy dạ hội, vội vã chạy ra ngoài.
Ánh mắt Phó Lăng nhẹ lướt qua bóng lưng cô , quay người, bước về phía tôi.
Đứng lại, anh dịu giọng gọi:
“ .”
“Ừ.” – tôi đáp – “ chuyện ly hôn đi.”
14
Lúc đó tôi mới thật sự nhận ra, của Phó Lăng có quá nhiều cám dỗ.
Quá nhiều người tự tìm đến, yếu tố bất ổn len lỏi khắp mọi ngóc ngách đời anh.
Ngày trước anh tôi, sẽ vì tôi đẩy họ ra.
Bây giờ, anh vì áy náy sẽ giả vờ tôi, chối họ, để trả món nợ ân tình năm xưa.
Nhưng sau thì sao?
Cả đời tôi còn dài lắm, liệu sự áy náy ấy sẽ kéo dài bao lâu? Liệu có thay đổi không?
Có phải sẽ đến một ngày, anh cảm thấy trả đủ, thản nhiên đón nhận vòng tay nụ hôn của cô gái khác…
Tôi không muốn đánh cược.
15
Phó Lăng gạt tay cô gái ấy ra, tôi để ý thấy, khóe mắt anh vừa khéo dừng ở mu tay của cô, ánh mắt hiện lên chút tiếc nuối.
Anh từng khen tay tôi vô số lần—vừa trắng vừa mềm, nhỏ nhắn, chạm vào rất dễ chịu.
Còn tay cô gái kia hơi to, hơi thô, anh không tìm thấy bóng dáng của ký ức, nên mới tiếc.
Hứa Na đến cô gái , có lẽ còn vô số câu chuyện vụn vặt khác tôi không .
— Tôi còn , đang đứng đây, anh vội vàng tìm người thay thế tôi.
hôn nhân , còn cần tiếp tục nữa không?
16
So với việc đánh cược tình cảm của anh, chi bằng nhân lúc anh còn áy náy với tôi, tôi phải tranh thủ tối đa lợi ích của .
Tôi xem bản thỏa thuận ly hôn: quyền nuôi thuộc về anh, cổ phần công ty giữ nguyên, phần lớn bất động sản đứng tên tôi; cộng cả thứ lặt vặt, tôi nhận khoảng 60% tổng tài sản.
thư phòng, tôi cúi đầu nhìn bản thỏa thuận, nghĩ một lúc nói:
“Có thể thêm một điều khoản: cổ phần của tôi sẽ được đảm bảo để lại .”
Anh gật đầu.
Tôi nói tiếp:
“Còn một cầu nữa, công ty tài sản của anh, phải đảm bảo hoàn toàn để lại .”
“Chắc chắn .” – anh đáp ngay, không chút do dự.
Tôi nhìn anh, nơi khóe mắt đầy vẻ chế giễu:
“Nói suông, làm sao để tôi tin anh sẽ thực hiện?
Ngày trước anh nói sẽ tôi bền lâu, cuối cùng chẳng phải thay đổi sao?”
Anh khựng lại:
“Vậy… ý em là…”
“Anh đi triệt sản.” – tôi lạnh giọng – “Tôi muốn đảm bảo, nhà họ Phó vĩnh viễn có của tôi.”