Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh không lập tức đồng ý, im lặng lâu:
“An An…”
“Nếu anh thực sự giữ trọn thề năm xưa, giữa chúng đã chẳng có nhiều hôm nay.” – tôi bình tĩnh nhìn anh, chữ khơi dậy giác tội lỗi của anh.
“Ngày trước, hồi cấp ba, tôi anh làm thủ công, anh gấp cho tôi một con hạc giấy, nói muốn đời bên tôi, mãi mãi không rời…”
“Được.” – anh đáp – “Anh sẽ đi phẫu thuật.”
17
Tôi nhìn người đàn ông bên kia — người đã tôi chung chăn gối nhiều năm — bỗng thấy một nỗi bi thương dâng lên.
Trong công việc, tôi tính toán nhiều người.
Bây giờ, ngay anh, tôi cũng đã phải tính toán.
Tám năm nhân, hơn mười năm tình , cuối lại rơi vào tình cảnh này…
Phó tôi:
“Vậy là, em đã quyết định sẽ ly rồi sao?”
Tôi im lặng một lúc, rồi anh điều đã khiến tôi băn khoăn từ lâu:
“Anh nói anh không còn em, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh, ai cũng mang bóng dáng của em — tại sao?”
Anh khựng lại:
“Anh chưa không em, An An.
Anh chỉ là…”
“Ví dụ Hứa Na?” – tôi ngắt .
Anh cười, sắc mặt hơi tái:
“Là anh có lỗi em. Anh và chưa xảy ra , chỉ là… giống em còn trẻ, chưa quá chín chắn, đơn thuần, đáng .
Có lúc, thấy nét giống em nơi , anh không kìm được đối xử tốt.”
Anh lại nhắc đến cái “đáng ” của .
Lần thứ ba rồi.
Sự đáng … là vì giống tôi.
Tôi thậm chí không phân biệt nổi, từ “đáng ” đó đang dành cho … hay cho tôi.
“… Thôi bỏ đi.” – tôi tự nhủ trong lòng – “Không cần bận tâm này nữa.”
Tinh thần hơi mơ hồ, tôi nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, nói anh:
“Em quyết định rồi.
Chúng ly thôi.”
Anh ngừng lại một nhịp, không phản bác.
Đôi vai trĩu xuống, trút được gánh nặng, khí chất cũng vì thế dịu đi.
Khoảnh khắc , tôi mới hiểu, thì ra anh đã khao khát thoát khỏi cuộc nhân này đến thế nào.
Sự cứu rỗi năm xưa, cuối lại trở thành xiềng xích trói buộc anh lẫn tôi.
18
Hôm đến Cục dân chính, trời lạnh. Lạnh đến mức dù đã quấn khăn len, tôi vẫn nhận được gió rét len lỏi vào tận cổ.
Tôi co rụt cổ lại.
Phó thấy vậy, vô thức đưa tay ra, định giúp tôi quấn chặt khăn hơn.
Tôi né tránh, cánh tay anh khựng lại giữa không trung, đầy lúng túng.
Một lúc lâu, anh nói:
“Xin lỗi, anh quen rồi.”
“Không sao.” – tôi lắc đầu, chỉ vào cánh cửa Cục dân chính – “Giấy tờ mang đủ rồi chứ? Chúng vào thôi.”
Nộp đơn xong, 30 ngày sau sẽ hết thời gian “hạ nhiệt”.
Bước ra khỏi Cục dân chính, Phó ngơ ngác nhìn tập hồ sơ trong tay, một lúc lâu mới nhớ ra nói tôi:
“Biệt thự cho em, bọn trẻ vẫn sẽ đó, anh dọn đi.
Tiền sinh hoạt của người giúp việc và con anh sẽ lo, vệ sĩ anh cũng sắp xếp. Anh sẽ cho người thu dọn đồ đạc của mình, em cứ yên tâm .”
Cuối , anh có chút dè dặt :
“An An, sau này chúng vẫn là bạn chứ?”
“Không.” – tôi nói thẳng – “Nếu có thể, đời này, tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
Sắc mặt anh trong khoảnh khắc tái nhợt hẳn đi.
19
Tin tôi và Phó ly vừa lan ra, giới lập tức dậy sóng.
Điện thoại tôi reo liên tục; ai có chút liên hệ đều tranh nhau đến “xem trò vui”.
Tôi gần có thể tưởng tượng ra giọng điệu đắc ý của họ:
“Tôi đã nói rồi , cái kiểu nuông chiều trước đây chắc chắn chỉ là giả vờ.”
“Đã bảo rồi, không cho đàn ông ra ngoài chơi, sớm muộn nó cũng bỏ thôi!”
“Người phụ nữ này thật thảm, mới 30 đã bị Phó tổng đá, sau này còn ai muốn nữa?”
… nghe trợ thuật lại đó, tôi đang nằm phơi nắng mơ màng ngủ gật trên ghế dài vườn biệt thự.
Trợ lo lắng :
“ nhân, này xử thế nào ạ?”
“Không cần quan tâm.” – tôi hờ hững nhìn mặt hồ bơi lấp lánh phía xa –
“Tôi nhớ, dạo trước có một nam minh tinh chặn tôi cổng công ty, xin tôi cho một cơ hội.
Cậu đi tìm xem người đó là ai, dẫn đến gặp tôi.”
Trợ sững lại, rồi lập tức gật đầu:
“Vâng, tôi đi tìm ngay.”
20
Tôi ngồi đối diện cậu , đầy hứng thú:
“Cậu vào giới giải trí từ còn nhỏ à?”
Cậu mím môi:
“Năm 16 tuổi tôi được người của công ty giải trí phát hiện, vào nghề hai năm nhưng vẫn chưa có tài nguyên. nhân, tôi…”
câu sau, tôi không ý nghe, chỉ chăm chú nhìn gương mặt cậu.
Thật non trẻ… Mười tám tuổi, làn da không một nếp nhăn, mịn màng thạch sữa — thứ bao lần đi spa cũng không thể đổi lại tuổi xuân.
“ cậu muốn, tôi có thể cho.” – tôi ngắt .
Ánh mắt cậu lóe lên tia mừng rỡ:
“ ơn nhân.”
Rồi chần chừ: “Vậy… nhân muốn tôi làm ?”
“Tự cậu biết chứ?” – tôi bật cười – “ cậu đưa danh thiếp cho tôi, chắc đâu chỉ muốn ngồi nói thế này.”
Cậu sững ra, rồi hiểu ý, hai má đỏ dần.
Cậu quỳ một gối xuống, đôi mắt sáng đẹp nhìn thẳng vào tôi, nắm tay tôi, ghé gần, nhẹ một cái.
“Tôi sẽ cố hết sức làm nhân vui.”
Tôi mỉm cười, chống cằm nhìn gương mặt phấn khích, rạo rực của cậu.
Trong lòng tôi Phó :
“Đây có phải là thứ kích thích anh muốn không?”
21
Việc qua lại cậu bé khá yên ả.
Mỗi tuần tôi gặp cậu hai lần, lần nào cậu cũng mang theo bó hoa hồng tươi rực rỡ:
“Tặng cho chị. Hy vọng chị sẽ vui hơn.”
Đôi cậu hơi lắm , kể trên phim trường, chạm vào tay tôi, rồi ngượng ngùng nói mình mới học massage.
“Đây cũng là chiêu lấy lòng nhà tài trợ của cậu à?”
“Không.” – cậu nói – “Chỉ dành cho chị thôi.”
nhà, thỉnh thoảng tôi gặp Phó về lấy đồ.
Tôi luôn giả vờ không thấy, mặt không biểu .
Ngược lại, anh lại gọi tôi, khéo léo nhắc tôi đừng quá phô trương, ý đến ảnh hưởng con cái.
Tôi :
“Tôi phô trương lắm sao?”
“Dính dáng đến giới giải trí, luôn có chút rắc rối.” – anh khuyên – “Giới này loạn lắm, em nên cẩn thận hơn.”
“Tôi không cần anh dạy.” – tôi ngẩng đầu nhìn anh – “Anh có tư cách dạy tôi?”
Môi anh mấp máy, nhưng bị tôi chặn họng nên không nói thêm.
Một buổi chiều nữa, gió lạnh thổi.
Tôi rảnh rỗi, bèn đến phim trường tìm cậu.
Trợ chu đáo mua trà sữa cho toàn bộ nhân viên.
Cậu mặc đồ diễn chạy ra, vừa thấy tôi, mắt liền sáng lên:
“An An chị!” – cậu vui mừng – “ em nói đạo diễn cho nghỉ sớm, chị chờ chút nhé.”
Cậu nhanh chóng thay đồ thường, ôm một bó hồng lớn chạy ra, đưa thẳng cho tôi:
“An An chị, chúc chị Thất Tịch vui vẻ!”