Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 1

1.

Em tôi là gái dì út, nhỏ hơn tôi tuổi.

Năm em 12 tuổi, dượng đánh người bị thương, em tạm thời gửi tôi nhờ.

Vậy hơn mười năm.

tôi vốn có ba người, sống trong một căn hộ phòng ngủ, một phòng khách.

Tôi có một phòng riêng, bố mẹ một phòng.

khi em dọn , mẹ tôi ngăn một phần phòng khách lại thành một căn phòng nhỏ hẹp, ngay sát ban công.

Trong lòng tôi cả vạn lần rằng lẽ ra em mới là người nên căn phòng ngăn tạm ấy.

mẹ tôi nhìn tôi đầy thất vọng, :

“Lưu Niệm Niệm, sao có thể ích kỷ như vậy? Em đã đáng thương thế , thì sắp cấp ba, còn mấy ngày nữa đâu?”

Tôi nhìn sang bố, ông lặng lẽ nhìn tôi một đầy áy náy, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục dán mắt TV.

Cuối cùng, tôi không nhường phòng, còn mang thêm tiếng ích kỷ.

tôi có một ban công, cần dùng để phơi đồ, nên căn phòng hoàn toàn không có chút riêng tư nào.

Tôi cầu xin mẹ mua cho tôi một rèm che giường.

Mẹ tôi tiếng mắng:

tưởng tiền rơi từ trên trời xuống à? mẹ nhặt tiền chắc? Sao không biết cho mẹ hả?”

Nhìn dáng vẻ tức giận khàn cả giọng, tôi không dám thêm gì nữa.

không lâu , tôi thấy phòng em đã thay rèm cửa mới.

*

Lên 11, tôi toán không tốt.

Sắp 12 , nhiều bạn bắt đầu đi thêm.

Tôi cũng muốn thêm môn .

mãi mới lấy hết can đảm với mẹ.

sững người một chút, hỏi tôi giá bao nhiêu.

Tôi một kỳ 2000 tệ, giáo viên tôi không thêm, khác có thầy , một tuần buổi, giá rất đáng.

chữ “đáng giá” như chạm dây thần kinh nhạy cảm .

“Mày 2000 tệ là rẻ lắm à? Mày kiếm tiền hả dám câu ?”

Cuối cùng, không cho tôi tiền thêm, còn mắng tôi một trận thê thảm.

tôi mới biết, em thi cấp không tốt, mẹ đã chi một khoản để cho em trường điểm.

Khi , bố tôi đang gặp khó khăn trong công việc, kinh tế gia đình căng thẳng, đương nhiên phải thắt chặt chi tiêu.

Mẹ bắt đầu tính toán từng đồng chi tiêu tôi.

:

trường mày sáng ba tệ là đủ, trưa sáu tệ, tối bốn tệ, một ngày chưa tới 15 tệ. Một tháng 26 ngày trường, tiền 390 tệ, cho thêm một ít nữa, 450 tệ là dư dả . Trước đây 600 tệ một tháng mày còn kêu không đủ, mày mình là giàu hả?”

với một câu nhẹ bẫng, tiền sinh hoạt phí tôi từ 600 tệ giảm xuống còn 450 tệ.

Thật ra, uống thì vẫn đủ, tôi không thể không mua thêm thứ gì khác.

Lúc , tôi bắt đầu nhận ra tiền quan trọng thế nào.

Tôi hầu như không tối, trưa thì chia tiền mua cơm chung với một bạn cùng phòng có hoàn cảnh khó khăn.

Như vậy mỗi ngày tiết kiệm 7 tệ.

Cứ thế 12, một hôm, cô Tống toán tình cờ phát hiện.

Cô bắt đầu thêm cho tôi mỗi chiều, không lấy tiền.

Tuy lúc tôi không có tiền, tôi mình sẽ kiếm .

Tôi viết cho cô một tờ giấy nợ, hứa khi thi đại sẽ đi làm thêm để trả cô.

Cô không cãi lại tôi, đành nhận lấy.

mỗi lần , cô luôn mang theo rất nhiều đồ , không hết, nhờ tôi giúp cô.

Thỉnh thoảng còn đưa cho tôi một hộp sữa, cũng bảo là uống không hết.

Tôi hiểu, cô đang giữ lại lòng tự trọng đáng thương tôi thôi.

*

tôi cũng mua sữa, phần là dành cho em uống.

Mẹ luôn :

“Nó còn nhỏ, tranh tranh? Nó còn đang .”

“Còn thì thế , còn gì nữa.”

Nhờ có cô Tống, năm 12 tôi trôi qua khá ổn.

Lúc , tôi thầm hứa với lòng, nhất định sẽ báo đáp cô.

Tùy chỉnh
Danh sách chương