Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

Năm lớp 12, tôi và mẹ nói chuyện tôi cần tiền mua sách ôn thi, hoặc tôi kỳ nghỉ.

Có lần, mẹ của em họ chơi hai ngày.

Em họ và bà không hợp nhau, nên bà ở lại phòng tôi.

Vậy là ngay cả cái góc ngăn tạm của tôi cũng không .

Tôi tranh luận với mẹ chuyện .

mắng tôi:

nhịn mấy ngày cũng không được à? tưởng có quyền quyết chắc?”

Tôi tức giận mức bỏ .

rồi chợt nhận , mình chẳng có nơi nào để cả.

Ông bà nội mất lâu rồi, thương tôi nhất cũng chẳng nữa.

Nếu ngoại, họ cũng trách tôi keo kiệt mà thôi.

Tôi có thể đứng đó, mặc mẹ trút giận.

*

đó, em họ thức dậy, thấy tôi cuộn tròn trên ghế sofa trong phòng khách.

Bốn mắt nhau, không ai nói .

lườm phía căn phòng , rồi bỗng dưng nói:

“Nhiều lúc, tôi thật sự rất ghen tị với chị.”

Tôi thẳng mắt , nói rành rọt:

tôi, mỗi ngày đều thêm ghét các !”

Dù sao vẫn , bị ánh mắt tôi hoảng sợ, vội vã bỏ chạy.

*

Cuối cùng, tôi cũng thi đại học xong, đậu trường mà tôi mong .

Mùa hè năm đó, tôi thêm, sáng phát tờ rơi, tối phụ quán lẩu.

nọ, rất khuya tôi mới .

Lúc đó, em họ học lớp 9, tôi lỡ ồn khiến thức giấc…

2.

đó, mẹ tôi cũng thức dậy, vừa hay thấy em họ tôi với vẻ mặt tội nghiệp.

nói:

“Dì ơi, con sợ mai ngủ quên, dì nhớ gọi con dậy nhé!”

Mẹ tôi nhíu , hai tay khoanh lại. Bà thường vậy mỗi sắp mắng tôi.

Tôi nhanh chóng nói trước:

“Quán lẩu bao ăn ở, ngày mai con sẽ dọn ngoài.”

Bà sững lại chút, sau đó lập tức phản ứng:

“Ý ? Giả vờ ai xem? Tao đối xử tệ với à? dọn ngoài?”

Bà không ngừng lải nhải, đánh thức cả bố tôi.

Ông khoác vội chiếc áo, mắt chưa mở hết, nói:

“Lưu Niệm Niệm, nửa rồi, con nữa? Có thể để yên ta ngủ không? Giờ là mấy giờ rồi hả?”

Tôi ba họ— gia đình ba thật đoàn kết.

Tôi không nói , nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống.

Tôi cúi gằm mặt. Em họ liếc tôi cái, có chút chột dạ, rồi cũng cúi đầu xuống.

Lúc , bố tôi mới nhận tôi đang khóc, bèn dỗ dành.

Ông lưỡng lự vươn tay vỗ nhẹ lên vai tôi an ủi, tôi nhanh chóng né .

Sau đó, tôi gần như bỏ chạy cái góc của mình.

đó, tôi không ngủ được.

Tôi đứng trên ban công, lên mặt trăng xám xịt trên trời.

Cũng giống như cuộc đời tôi vậy.

Nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Tôi tự nhủ với bản thân: Nhất mua được riêng. Nhất rời khỏi nơi .

Tôi bọn họ hối hận.

*

Sáng hôm sau, mắt tôi sưng mức suýt không mở nổi.

Vừa mở cửa , tôi thấy mẹ đang cười với tôi, trên tay cầm chiếc váy màu hồng.

Tôi nhận ngay đó là chiếc váy bà mua em họ bị rộng.

Bà đưa tay xoa đầu tôi, tôi né .

Bà lập tức sa sầm mặt:

“Mẹ con với nhau, mà để bụng qua ? Cả rồi, con giận mẹ sao?”

Tôi không trả lời, xoay quay góc .

Bà chặn tôi lại, nói:

“Không ai nhen như con!”

Tôi phớt lờ bà, bà lại đuổi theo góc , tiếp tục nói:

“Con biết rõ nếu không tại mẹ, dì con khổ sở thế nào rồi. Nếu mẹ không giúp bà ấy che giấu, sao cuối cùng bà ấy lại lấy đó chứ?”

“Mẹ thấy có lỗi lắm, khác không hiểu, chẳng lẽ con cũng không hiểu sao?”

Mẹ vừa nói, nước mắt vừa rơi.

tôi chai sạn rồi.

Chuyện tôi nghe mẹ và bố nhắc không biết bao nhiêu lần.

Sau , mỗi lần tôi và em họ có mâu thuẫn, mẹ lại nhắc nhắc lại chuyện với tôi.

Từ cảm giác xúc động ban đầu, bây giờ tôi lại sự tê dại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương