Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

05.

Tiêu Ngọc Từ sắc phức tạp ta, chắc hẳn là không ngờ đến vậy ta thật sự thà chịu hình phạt kẹp tay c.h.ặ.t ngón cũng phải .

Kỷ nói: “Đều là lão phu không biết dạy dỗ, nên mới nữ nhi phạm lỗi tày trời như vậy, nữ nhi này giao Ứng vương xử lý, muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c Kỷ gia đều không nói một lời!”

Tiêu Ngọc Từ thờ ơ : “Lỗi của một mình ta không trách Kỷ gia, đưa Ứng vương về phủ.”

Ta thư ra: “Ta ngươi đã , giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, ta ngươi đã không quan hệ gì nữa!”

“Bổn vương không nhận.”

“Vương gia đã lớn đến mức luật pháp do thánh tổ hoàng đế đặt ra cũng không nhận sao?”

Tiêu Ngọc Từ hừ lạnh một tiếng đang định nói chuyện: “Bây giờ nhận sai, bổn vương không nhắc chuyện cũ vẫn xem là Ứng vương .”

Ta chưa kịp mở miệng, Thi Vân đứng bên cạnh đột nhiên chạy đến ta:

“Chẳng lẽ tỷ tỷ là tức giận vì muội muội vương gia tiếp xúc quá thân mật nên mới muốn ?”

ta nước mắt lưng tròng: “Đều là muội muội không tốt, nếu như vì thế khiến giữa tỷ tỷ vương gia xảy ra hiềm khích mới thật sự là tội lỗi.”

Ta nói: “ .”

lập tức tiến đến một chân đá ta văng ra.

Tiêu Ngọc Từ Tiêu An Sách cuối cùng cũng có phản ứng, tiến tới hai bước ôm Thi Vân vào lòng: “Ả độc ngươi! dám động tay với Thi Vân!”

Hắn muốn nói gì đó.

Thi Vân nắm cổ áo hắn bật khóc: “Vương gia, ta … n.g.ự.c ta đau quá … ta không sao chứ? Chẳng lẽ ta sắp c.h.ế.t sao?”

“Không sao đâu Thi Vân, ta đưa đi tìm đại phu.”

Tiêu Ngọc Từ bế Thi Vân rời đi.

Tiêu An Sách ta một cái, lập tức đi theo họ.

Ta cười châm biếm: “Người không biết tưởng Thi Vân mới là người của Ứng vương phủ đấy.”

Sắc của bá tánh mỗi người một kiểu, dù là ai cũng có ra thái độ của Ứng vương đối xử với ta Thi Vân có sự khác biệt to lớn.

Kỷ Tiêu Ngọc Từ rời đi, tức đến bốc khói: “Người đâu, bắt nữ nhi ngỗ nghịch này về từ đường Kỷ gia tự kiểm điểm thật tốt ta!”

“Ta xem ai dám động đến thư của bọn ta!”

thấy có người đến, liền mừng ra : “Trần đại ca!”

Trần Nguyên đưa một đám người đi đến ta: “ thư, thuộc hạ đến trễ .”

Kỷ tức giận: “Ngươi muốn với Ứng vương là vì tên nam nhân này sao?”

Trần Nguyên : “Kỷ đại nhân không nhận ra ta sao? Hay là để ta giúp ngài nhớ , hai mươi bảy năm Kỷ đại nhân đã cưới đại thư Trần gia ta làm thiếp thất, nhưng chỉ ba năm đại thư đã…”

“Trần Nguyên!” Kỷ lập tức ngắt lời hắn, “Đừng có ăn nói xằng bậy đây!”

Mẫu thân của ta chính là đại thư của Trần gia Giang Nam, tuy là thương nhân, nhưng gia tài đồ sộ.

Năm đó bị Kỷ lừa dối, một lòng một dạ muốn gả ông ấy.

Mang theo của môn một mình vào kinh gả vào Kỷ gia.

Chỉ mới ba năm liền đã qua đời.

Chỉ bỏ một mình ta lớn lên Kỷ gia.

Của môn cũng bị Kỷ gia nuốt trọn.

Kỷ ta một cái phất áo rời đi: “Từ đây về sau Kỷ gia không đứa con ngỗ nghịch như ngươi nữa! Là sống hay c.h.ế.t cũng không liên quan gì đến Kỷ gia nữa!”

Đều đi hết .

Bá tánh cũng lần lượt tản đi.

Trần Nguyên đỡ ta dậy: “Đi thôi thư, đại phu đang đợi trên xe ngựa.” 

06.

“Đáng ghét, người người nhà nhà đều nói không có t.h.u.ố.c, ta thấy bọn họ là phân biệt đối xử sợ Tiêu Ngọc Từ trả thù thì có!”

tức giận cùng Trần Nguyên bước vào phòng, Trần Nguyên ra hiệu ấy nhỏ tiếng một tí.

Ta : “Không sao, hết hãy dùng tạm t.h.u.ố.c cũ để cầm cự một thời gian, qua vài hôm hẳn ra khỏi thành.”

“Số t.h.u.ố.c mua từ Giang Nam ngày mai đến kinh thành, đến lúc đó không cần sắc của Tiêu Ngọc Từ nữa.”

Trần Nguyên nói, “Đợi vết thương của thư đỡ hơn một chút, chúng ta quay về Giang Nam, nơi đó khí hậu dễ chịu thích hợp để dưỡng bệnh.”

Ta gật đầu.

“Chỗ này … là Trần gia sao?”

“Ngươi là ai?”

Trần Nguyên lập tức đứng dậy phòng bị.

Người bên ngoài : “Ta là gia của Ứng vương phủ, có lời muốn nói trực tiếp với Ứng vương .”

tức giận: “Cô nương nhà ta không có gì để nói với ngươi cả!”

gia phụt cười: “Vương không cần gắng gượng, với thủ đoạn của vương gia nhất định người không gắng gượng quá ba ngày kinh thành, cúi đầu với vương gia nhận sai không phải là được sao? Người vẫn là Ứng vương cao cao tại thượng.”

Ta mỉa mai bật cười: “Cao cao tại thượng? Ngươi cũng là người già trong Ứng vương phủ , ta Ứng vương phủ có đãi ngộ gì, trong t.h.u.ố.c an t.h.a.i hàng ngày bị trộn thêm những gì, thái độ của cha con Tiêu Ngọc Từ đối với ta ra sao chẳng lẽ ngươi không biết, cần gì đến khuyên ta?”

gia : “Tóm , lời nói đã truyền xong, lão nô quay về vậy, nếu như vương nghĩ thông , lúc nào cũng có đến Ứng vương phủ tìm lão nô.”

“Đợi đã.”

gia quay người muốn đi, nghe thấy tiếng của ta khóe môi vô tình cong lên: “Vậy có phải tốt không…”

Ta ra thư đã nhuốm m.á.u cùng với danh sách của môn đưa ông ấy: “Phiền ngươi đưa Tiêu Ngọc Từ, ba ngày sau ta đến của môn của ta, hi vọng đến lúc đó hắn có trả đủ.”

“Người … người! Vương người đây là muốn đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t !”

đây gia giúp ta lý Ứng vương phủ, biết rất rõ Ứng vương phủ bây giờ chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng.

Ta cười nhạt : “Trên đời này không có đạo lý nào sau khi nhà chồng vẫn chiếm của môn của con dâu không buông cả.” 

Tùy chỉnh
Danh sách chương