Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
07.
Ngày thứ ba, tay ta vẫn được băng bó c.h.ặ.t chẽ.
Thân mặc áo trắng được Chi Hà dìu Ứng vương phủ.
Sau lưng còn có một đám lão bách tính đông nghẹt đang đợi xem náo nhiệt.
Người giữ cửa vừa thấy ta , lập tức đóng c.h.ặ.t cửa .
Ta mỉm , ngay bọn họ sẽ làm ra bộ dạng không gì cả rồi đóng c.h.ặ.t cửa mà.
Lúc nói , Trần Nguyên đã kéo ghế cho ta xuống.
Trong tay Chi Hà cầm chiêng trống bắt đầu gõ: “ là gì thế hả ông trời ơi!”
“Tiểu thư nhà ta gả Ứng vương phủ bảy tận tâm tận lực chưa từng có một ngày lơ là! lão vương phi làm khó vương gia lạnh nhạt tiểu vương gia buông lời cay đắng!”
“ cuối mới phát hiện bản thân uống t.h.u.ố.c tránh t.h.a.i bảy trời! Khó khăn lắm mới , thấy của hồi môn của mình vẫn vương phủ nuốt trọn không còn lại chút gì! rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì vậy!”
Mọi người xung quanh lần lượt trợn tròn mắt:
“Vậy mà lại cho phu nhân mình uống t.h.u.ố.c tránh t.h.a.i suốt bảy ! có là con người làm không?”
“Ứng vương phủ vậy mà dùng của hồi môn của nhà vợ!”
“Không chứ? Vương phủ như vậy sao lại làm ra hạ tiện như vậy?”
Ta trên ghế phía sau lau nước mắt: “Nếu như các vị không tin, có thể xem xem danh sách của hôi môn của ta đó, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, bây giờ lại không trả lại một phần, Ứng vương phủ chính là chốn ăn thịt người mà!”
“Đáng thương cho ta một nữ t.ử không nơi tựa…”
Bá tánh xúc của ta làm cho động họ đều trỏ Ứng vương phủ.
Không bao lâu thì cửa mở ra.
Người đi ra là ma ma bên cạnh lão vương phi, bà ấy tươi : “Vương phi sao lại bên ngoài, lão vương phi rất nhớ người đấy mời người trong.”
Trần Nguyên lập tức rút kiếm ra chắn trước ta, nụ trên ma ma cứng lại.
Ta nói: “Ngươi còn chưa nhỉ? Ta đã với vương gia các người rồi không còn là Ứng vương phi nữa, lần sau đừng có gọi nhầm nữa.”
“Nếu như lão vương phi không chịu ra gặp ta, vậy ta trong gặp bà ấy là được rồi.”
Ứng vương phủ y hệt như lúc ta rời đi.
Từng bông hoa ngọn cỏ đều do ta dày công chăm sóc.
Còn bây giờ, người bên cạnh lão vương phi đã trở thành Tống Thi Vân.
Nàng ta mặc y phục thêu vàng, trên đầu cài trâm bảo thạch, cạnh lão vương phi tươi rạng rỡ.
Ta tiến tới vài bước: “Thảo dân tham kiến lão vương phi.”
Bà ấy xem như không nghe thấy vẫn cứ nói với Tống Thi Vân.
Ta lại tiến thêm vài bước đi trước lão vương phi: “Thảo dân tham kiến lão vương phi! Lão vương phi tuổi rồi nên lỗ tai điếc không nghe thấy sao?”
Lão vương phi cau mày: “Kỷ Lâm Điệu! Bây giờ ngươi ngày càng không quy tắc rồi không? Không thấy còn có khách sao?”
Tống Thi Vân nhẹ: “Không sao đâu lão vương phi, có lẽ tỷ tỷ tâm trạng không tốt.”
Ta mỉa mai nói: “Đừng có tỷ tỷ nữa, ngươi là thiếp của Ngọc nhưng ta không là thê của hắn, vẫn nên tuân theo quy tắc gọi ta một tiếng Kỷ cô đi.”
08.
Tống Thi Vân c.ắ.n môi vô đáng thương mà nhìn ta:
“Xem ra Ứng vương phi không hoan nghênh , đã làm phiền rồi, xin cáo lui.”
Nói thế quay người muốn đi.
“Trần Nguyên.”
Trần Nguyên lập tức rút kiếm ra cản đường đi của nàng ta.
Lão vương phi giật mình, vô tức giận mà ta: “Ngươi dám động tay Ứng vương phủ?!”
Ta đáp: “Đã nói nhiều như vậy vẫn không hiểu tiếng người không?”
“Đầu tiên, ta và Ngọc đã rồi, không còn quan hệ gì với Ứng vương phủ của các người cả.”
“Thứ hai, ngươi! Còn có ngươi! Đừng có ăn nói mỉa mai nhận vơ thân thích gì đó hòng có thể chiếm lấy của hồi môn của ta không trả.”
“Cuối , danh sách của hồi môn ta mang rồi, nhanh ch.óng bù đủ cho ta để ta mang đi, nếu không thì dù cho làm loạn cả thành đều khiến Ứng vương phủ mất hết mũi, ta sẽ lấy lại của hồi môn!”
Lão vương phi làm sao nỡ số ngân lượng , Tống Thi Vân, lau nước mắt bên cạnh, tình cảnh cứ tiếp tục căng thẳng như vậy.
Lão vương phi sắc không vui: “Ai cho phép ngươi với Ngọc ? Trên đời không có đạo lý nữ t.ử !”
“Ấn quan người không nhận sao?”
“Ấn quan gì chứ? Ta xuất giá tòng phu! Cô đã gả đi rồi nhà mẹ không nói hưu thê gì cả thì ngươi đừng hòng thoát khỏi cái tiếng Ứng vương phi!”
“Vậy sao? Quy tắc do trẫm lập ra không có tác dụng sao?”
Lúc giọng nói truyền tới ta ngơ ra, quay đầu lại thấy Ngọc một người đi .
Người đó mặc tư phục màu vàng, mang theo chút ý nhàn nhạt đi , chính là đương kim hoàng đế Ngọc Tu.
Ngọc Tu nói: “Không cần đa lễ, lão vương phi vẫn không lễ nghĩa như vậy.”
Lão vương phi lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện mà đáp: “ vẫn là nhà của lão thân…”
“Vậy sao? Kỷ cô thấy như vậy sao?”
Ta vẫn bình tĩnh: “Thảo dân đã lấy được thư do quan phủ phê chuẩn lâu, không còn chút dây dưa với Ứng vương phủ.”
Ngọc Tu nói: “Ngọc thấy sao?”
Sắc Ngọc tái xanh, đôi môi tái nhợt, trông giống như là mắc bệnh nặng vậy.
Lúc sắc khó chịu, thờ ơ mà nhìn ta: “Tất nhiên là vậy.”
“Nếu đã như vậy, thì hãy đem của hồi môn của Kỷ cô trả lại đi.”
Ta kiểm tra của hồi môn xong rời khỏi Ứng vương phủ.
Bọn ta rời kinh thành một đường nam hạ đi thẳng về Giang Nam.
Sau đó ta sắp xếp mươi vạn lượng bạc trắng viết một lá thư tạ truyền cung.
là giao dịch giữa ta và Ngọc Tu.
Ta thà rằng tặng cho hắn, không muốn chút của hồi môn của mình Ứng vương phủ không ăn hết.
Càng huống hồ, báo ứng của Ứng vương phủ vẫn còn phía sau.