Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mọi người xung quanh lập tức quỳ xuống, chỉ mình ta vẫn đứng, trông chẳng khác gì hạc giữa bầy gà.
Cố Cảnh Châu vừa liếc mắt đã nhìn thấy ta.
Hỉ Nguyệt vội kéo tay áo ta.
Ta mới sực tỉnh, vội vàng quỳ xuống theo đám đông.
“Chư vị miễn lễ.”
Lúc hắn nói câu này, ánh mắt hắn khóa chặt lấy ta.
Còn liếc sang công tử nhà họ An đang đứng bên cạnh ta – An Thầm, ánh nhìn lạnh như sương.
Hắn sải bước tiến về phía ta.
Toàn thân ta run bần bật.
Trong đầu chỉ có hai chữ: Xong rồi.
Hắn cúi người, ghé sát tai ta, thấp giọng nói:
“Tống Mộng, ngươi giỏi lắm! Dám trèo tường cơ đấy.”
“Thế nào, có ta rồi còn chưa đủ sao?”
Chân ta mềm nhũn, cả người run lẩy bẩy…
“Phịch” một tiếng liền quỳ rạp xuống đất.
“Thái… Thái tử điện hạ thứ tội, thần… thần nữ không cố ý…”
Hắn liền kéo tay ta đứng dậy, cắt ngang lời ta:
“Không sao, chỉ là hành lễ chậm một bước, ta cũng chưa đến mức phạt ngươi vì chuyện này.”
Mọi người xung quanh lập tức hiểu ra, ánh mắt đầy hàm ý.
Lúc này ta mới kịp phản ứng.
Xung quanh có nhiều người như vậy, nếu để họ biết chuyện ta đã làm thì không chỉ có ta tiêu đời, mà cả Tống gia cũng sẽ bị liên lụy.
Ta thế nào cũng được nhưng Tống gia nhất định không thể gặp họa.
Nếu vì chuyện ngu xuẩn của ta mà khiến Tống gia bị liên lụy, thì ta có chết cũng không đủ đền tội.
Nghĩ đến đây, sắc mặt ta trắng bệch.
Hắn nhíu mày—
Đã sợ đến mức đó, lại còn dám làm ra chuyện như vậy?
12
Sau khi rời khỏi cung, cả người ta thất thần.
Mẫu thân tiến lại, thấy mặt ta trắng bệch, liền đưa tay sờ trán ta: “Cũng không sốt mà, sao mặt lại trắng nhợt ra thế này?”
Ta hổ thẹn không dám nói lời nào.
Chỉ cúi đầu đứng đó.
Cảm thấy bản thân thật vô dụng, vừa nhát gan lại chỉ giỏi gây chuyện.
Nhưng nghĩ lại, có vẻ Cố Cảnh Châu cũng chưa thực sự tức giận.
Có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Dù sao thì trước mặt bao nhiêu người, hắn đã ngăn cản ta nói ra sự thật, sau đó cũng không tiếp tục truy cứu.
Song cũng khó nói, có khi là hắn sợ người ta biết mình từng bị bao dưỡng, sợ mất mặt chăng?
Trong lòng ta lo lắng bất an.
Còn Hỉ Nguyệt – người duy nhất ngoài ta biết rõ chân tướng, lúc này cũng bị dọa cho hồn phi phách tán.
Dù gì trước đó nàng luôn không ưa Cố Cảnh Châu, cho rằng hắn suốt ngày dụ dỗ ta ra ngoài, mỗi lần nhìn thấy hắn đều mắt trợn mày chau.
Về tới nhà, mẫu thân hỏi ta: “Trong số những công tử hôm nay, con thấy có ai hợp mắt chưa? Nói ta nghe xem.”
Vừa trải qua chuyện kia, ta còn tâm trí đâu mà để ý mấy người đó?
Đầu óc ta rối như tơ vò.
Ta vội lắc đầu: “Không có, không có đâu mẫu thân, chuyện này… chuyện này cứ để sau đi, người đừng vội.”
Chuyện với Thái tử còn chưa rõ ràng, nếu lúc này vội định hôn, lỡ khiến Thái tử nổi giận thì thật sự xong đời.
Ta phải tìm cách nói chuyện rõ ràng với hắn.
Dù sao, không thể để Tống gia bị liên lụy.
Mẫu thân thấy ta có chủ kiến, cũng không ép hỏi nữa: “Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, sắc mặt con hôm nay tệ lắm, đừng để ốm ra đấy.”
Ta gật đầu, vội tiễn mẫu thân ra ngoài.
13
Sáng sớm hôm sau, ta đến biệt viện.
Không nằm ngoài dự liệu, hắn đang ngồi ngay ngắn chờ ta.
Khoảnh khắc ấy, nhìn hắn ngồi ngay ngắn trên ghế thượng toạ, ta chỉ muốn chết quách cho xong.
Trước đây sao ta không nhận ra cái khí chất cao cao tại thượng kia, vừa nhìn đã biết không phải người thường?
Ta run rẩy quỳ xuống: “Thái… Thái tử điện hạ, thần nữ biết tội! Thần nữ không nên không biết trời cao đất dày, vọng tưởng bao dưỡng ngài.”
“Mọi lỗi lầm đều do thần nữ, không liên quan đến Tống gia.”
“Dù ngài có muốn giết, muốn phạt, xin cứ trút lên người thần nữ!”
Hắn đưa tay chỉ sang ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”
Ta run run rẩy rẩy mà ngồi xuống.
“Nói đi.”
Hắn nghiêng người tựa vào lưng ghế, tư thế lười biếng nhưng lại toát lên sự áp bức vô hình.
Ta ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh lẽo của hắn, sợ đến mức lập tức cúi đầu nhận lỗi: “Thần nữ xin lỗi.”
Không hiểu bản thân trước đây lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy.
Trước kia hắn cũng từng dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn ta, ta chẳng những không sợ, còn dám trừng mắt với hắn, véo má hắn, dọa nạt bắt hắn gảy đàn cho ta nghe.
Giờ đây, hắn chỉ cần ngồi yên đó không động đậy, ta cũng đã run lẩy bẩy.
Trước kia còn trèo đầu trèo cổ hắn mà nghênh ngang tác oai tác quái, túm tóc bắt đàn, giờ thì…
Quả nhiên, quyền thế là thứ đáng sợ.
Hắn ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo ta tiếp tục nói.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, dù trong miệng chẳng có gì để nuốt: “Thần nữ xin lỗi, thần nữ không nên vọng tưởng chiếm hữu ngài, lại còn không biết điều, có được ngài rồi vẫn chưa đủ, sau lưng ngài còn dám đi xem mắt người khác…”
Hắn dường như có hứng thú, hơi nghiêng người về phía trước, tay trái chống cằm, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên bàn.
“Tiếp tục.”
“Thần nữ không nên bắt chước nam nhân ngoài kia mà bao nuôi người…”
Hắn đứng dậy, nâng cằm ta lên, ép ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi còn nuôi thêm nam nhân khác nữa à?”
“Không… không có.”
Ta nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia, sợ đến mức sắp khóc, vội vàng lắc đầu.
“Thần nữ chỉ… chỉ bao dưỡng mỗi mình ngài.”
Chỉ một mình hắn thôi, mà lại gặp ngay một kẻ chẳng dễ xơi chút nào.
Nghĩ vậy, nước mắt ta không kìm được mà lăn dài lã chã.
Hắn hừ lạnh: “Vô dụng thật đấy, ngươi bao dưỡng ta, sau lưng ta lại đi tìm nam nhân khác, còn định đội mũ xanh lên đầu ta, giờ ngươi lại thấy ấm ức?”
Hắn đi đến bên bàn, rót một chén trà.
Ta khóc to hơn.
“Đủ rồi.”
Hắn quát khẽ một tiếng.
“Đừng khóc nữa.”
Ta vừa thút thít vừa lau nước mắt: “Điện hạ, tất cả đều là lỗi của thần nữ.”
“Ngài muốn xử phạt thế nào cũng được, chỉ xin đừng liên lụy đến Tống gia.”
Hắn nhìn ta thật lâu, không nói một lời.
Mãi sau mới mở miệng: “Gả cho ta, làm Thái tử phi của ta.”
Ta sững người.
Hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Sao? Không muốn à?”
Giọng điệu hắn lạnh đến thấu xương.
Ta run rẩy, vội vàng gật đầu liên tục: “Nguyện ý! Thần nữ nguyện ý!”
Ta nào dám không đồng ý chứ, ta có tư cách gì từ để chối?
Suy cho cùng, cũng là do ta tự gây họa, giờ có quỳ xuống cũng phải gánh cho xong.
14
Không bao lâu sau, thánh chỉ sắc phong Thái tử phi từ trong cung truyền xuống.
Cả nhà ta quỳ xuống tiếp chỉ.
Mẫu thân ta lúc này mới chợt nhớ đến lời nói úp mở trước đó của ta, liền hỏi: “Sao con quen biết Thái tử vậy?”
Dĩ nhiên, ta không dám nói thật.
Mẫu thân thấy ta không chịu nói, ánh mắt lập tức chuyển sang Hỉ Nguyệt.
Hỉ Nguyệt gan nhỏ, vừa bị mẫu thân trừng mắt liền hoảng loạn, chẳng giấu được điều gì mà tuồn hết mọi chuyện ra.
Kết quả… ta bị đánh.
Cây chổi lông gà quất thẳng vào lòng bàn tay.
Đau thấu tim gan.
Mẫu thân nghiêm giọng nói: “Chuyện do con gây ra, con phải tự mình gánh lấy.”
15 – Phiên ngoại: Cố Cảnh Châu
Thân là Thái tử, từ trước đến nay mọi người đối với ta đều cung kính dè chừng.
Hôm đó, ta nhận được một vụ án đến Thanh Phong lâu điều tra.
Xử lý xong, y phục bị vấy bẩn nên ta bèn tắm rửa ngay tại đó.
Không ngờ khi vừa bước ra liền thấy một cô nương xinh đẹp tới tìm Tống Thâm.
Nàng nói, nàng là muội muội của Tống Thâm.