Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ta có chút kinh ngạc, không ngờ Tống Thâm bình thường luôn cẩu thả vô tư lại có một muội muội đáng yêu đến vậy.

Nàng hoạt bát, ánh mắt trong veo.

Khác hẳn với nữ tử trong cung.

Ta tưởng nàng cũng giống những tiểu thư khuê các khác.

Nào ngờ, nàng lại mở miệng đầy tự tin nói muốn bỏ tiền chuộc ta.

Lúc đó, ta vừa tức vừa buồn cười.

Chẳng lẽ ta nhìn giống loại người đó sao?

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, ta lại gật đầu đồng ý.

Mụ tú bà vốn là người của ta.

Nàng bỏ ra một vạn lượng chuộc ta về.

Thấy bộ dạng nàng xót của, ta không nhịn được mà bật cười.

Trong lòng nghĩ, nếu nàng biết thân phận thực sự của ta, không biết sẽ có biểu cảm thế nào?

Nào ngờ, sau khi chuộc ta xong, nàng lại nói… sẽ thả ta đi.

Ta không hiểu vì sao trong lòng lại thấy khó chịu.

Kết quả chưa đi được bao xa, nàng lại hối hận.

Quả nhiên, nam tử như ta, chẳng có cô nương nào nỡ buông tay.

Nàng nói sẽ đưa ta về biệt viện để nuôi dưỡng.

Ta nghe vậy, cảm thấy có chút quen thuộc.

Đây chẳng phải là chuyện những kẻ quyền quý bao dưỡng ngoại thất hay làm sao?

Ta nghĩ, chắc nàng bị huynh trưởng mình ảnh hưởng xấu rồi.

Lòng thầm nhủ, nhất định phải dạy dỗ Tống Thâm một trận.

Cuối cùng, ta vẫn theo nàng.

Nàng đưa ta đến một biệt viện rộng lớn.

Nhưng trong viện lại chỉ có một mình ta.

Thì ra vì sợ bị phụ mẫu phát hiện nên nàng đã điều toàn bộ gia nhân đi nơi khác.

Lại không cho ta bước chân ra ngoài, nói là:

“Ngươi tuấn tú như vậy, nếu bị kẻ khác nhìn trúng, ta không bảo vệ được.”

Còn nàng thì cách một hai hôm mới đến thăm ta một lần.

Chuyện này… nào có khác gì bao nuôi ngoại thất?

Vì vậy, ta rất tức giận.

Lúc nào gặp nàng cũng lạnh lùng hờ hững.

À, đúng rồi.

Nàng còn phát cho ta ngân lượng mỗi tháng.

Sợ nàng còn bạc để đi bao dưỡng kẻ khác nên ta cố ý nói không đủ.

Quả nhiên nàng lại đưa thêm.

Nhưng ngày vui chẳng kéo dài bao lâu.

Nàng đột nhiên không đến nữa.

Ta chờ nàng ở biệt viện suốt nhiều ngày, nàng vẫn không đến.

Ta nghĩ, có lẽ nàng chịu không nổi sự lạnh nhạt của ta, định bỏ rơi ta.

Trong lòng… rất khó chịu.

Cảm giác trống rỗng, lạ lẫm.

May thay, sau đó nàng lại đến.

Ta không còn đối xử lạnh nhạt như trước nữa.

Mỗi lần gặp mặt, ta đều cho nàng chút ngọt ngào.

Nhưng nàng là kiểu người được voi đòi tiên.

Vừa được chút màu liền mở hẳn một xưởng nhuộm.

Vừa có chút dịu dàng, nàng lập tức trèo đầu trèo cổ, sai khiến ta đánh đàn, thổi tiêu, pha trà…

Ta cũng không để nàng được như ý.

Thấy ta không nghe lời, nàng liền thi triển chiêu nũng nịu.

Ta không chống lại được chiêu này của nàng.

Nàng khi nũng nịu lại vô cùng đáng yêu, giống hệt một con mèo nhỏ, khiến ta rất thích thú.

Cứ thế, chúng ta quấn quýt bên nhau một thời gian.

Hôm ấy, nàng đến gặp ta, búi tóc rất tinh xảo.

Không giống mọi ngày mà là một kiểu tóc rất phức tạp.

Hỉ Nguyệt đột nhiên chạy vào, nói gì đó với nàng.

Nàng vội vã rời đi.

Nhìn dáng vẻ khác lạ ấy, ta lập tức nghĩ đến kiểu tóc, chợt nhớ ra—hôm nay là yến hội của Trưởng công chúa.

Ta biết, đó thực chất là một buổi xem mắt.

Ban đầu, ta không định tham gia.

Nhưng… nàng đã đi.

Ta thật sự rất giận.

Nàng đã có ta rồi, vậy mà còn muốn đi chọn phu quân khác?

Cho nên, ta xuất hiện.

Khi nàng nhìn thấy ta, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Rõ ràng trước kia ta rất mong được nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc phát hiện thân phận thật của ta.

Nhưng khi thực sự chứng kiến nàng sợ hãi đến mức tái mặt, tim ta chẳng vui nổi.

Yến tiệc kết thúc, ta quay về biệt viện mà nàng chuẩn bị cho ta.

Ta biết, nàng sẽ đến tìm ta.

Chờ mãi, đến tận sáng hôm sau nàng mới đến.

Nàng rất sợ.

Vừa nhìn thấy ta, đôi chân đã run lên bần bật.

Trong lòng ta có chút đau.

Nàng quỳ xuống xin lỗi, nói rất nhiều lời nhưng ta chẳng muốn nghe.

Sau cùng nàng hỏi, phải làm gì mới có thể được tha thứ?

Ý nghĩ xấu xa trong lòng ta bỗng dâng trào mãnh liệt.

Ta bảo nàng: Gả cho ta, làm Thái tử phi của ta.

Nàng không từ chối.

Ta biết, nàng vì gia tộc mà đồng ý.

Nhưng xin nàng tha thứ cho sự ích kỷ của ta.

Trên cao gió lạnh, đứng ở vị trí này, những người xung quanh ta chỉ biết cúi đầu cung kính.

Chưa từng có một ai như nàng, làm ta vừa giận, vừa thương, lại không nỡ buông tay.

Ta muốn có được nàng.

Muốn sau này, ta và nàng có thể cùng nhau đứng trên đỉnh cao, cùng nhau ngắm nhìn giang sơn thuộc về chúng ta.

16 – Phiên ngoại: Tống Mộng

Ta có một vị ca ca hành sự rất… khác người.

Hắn luôn nói những lời kỳ lạ khiến không ai hiểu nổi.

Lại còn thường xuyên nhồi nhét cho ta những tư tưởng vô cùng táo bạo.

Dưới ảnh hưởng của hắn, ta không giống những khuê nữ khác nơi phòng the kín cổng cao tường.

Lúc nào trong đầu cũng ôm mộng ngao du thiên hạ.

Muốn tận mắt thấy thế giới rộng lớn ngoài kia.

Phụ mẫu cũng coi như cởi mở, không quá gò bó ta.

Vì vậy cuộc sống của ta khá tự tại, không đến mức như nhiều nữ tử khác, quanh năm bị giam trong hậu viện.

Lần đến Thanh Phong lâu rồi mang về một nam nhân, đó là việc liều lĩnh nhất đời ta từng làm.

Trước kia mỗi khi ra ngoài đều có thị vệ đi theo.

Hôm ấy khó khăn lắm ta mới cắt đuôi được bọn họ.

Ta dụ dỗ Hỉ Nguyệt cùng ta đến Thanh Phong lâu, danh nghĩa là “tìm ca ca”.

Không ngờ chưa thấy ca ca đâu đã bắt gặp một người… vô cùng tuấn tú.

Ta không kiềm được.

Gan lớn đến mức bỏ ra một vạn lượng để chuộc hắn về.

Chuộc rồi lại chẳng dám mang về phủ.

Bèn bảo hắn tự rời đi.

Nào ngờ chưa đi được mấy bước, ta lại hối hận.

Một vạn lượng đâu phải con số nhỏ?

Sau đó, trong lúc hồ đồ, ta lại phạm phải một sai lầm càng lớn hơn.

Ấy là… nuôi hắn trong biệt viện.

Không chỉ tiêu thêm không biết bao nhiêu ngân lượng, mà hắn còn không nghe lời.

Cuối cùng…

Ta còn đem cả bản thân để đặt vào ván cờ ấy.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương