Sau khi xuyên không được mười năm.
Phu quân ta đã ba lần mở miệng đòi nạp thiếp.
Thấy khóe mắt ta ánh lên ánh nước, hắn nhíu mày lại có chút không kiên nhẫn:
“Thu cái bụng dạ nhỏ nhen của nàng lại đi. A Uyển là ân nhân cứu mạng của ta, nàng ấy bây giờ không nơi nương tựa, ta chỉ coi nàng ấy như muội muội mà thôi.”
Ta gật đầu.
Vào lúc này ta thật sự không nghe rõ hắn đang nói gì nữa.
Bởi ánh mắt ta đang dán chặt vào những dòng chữ bất ngờ xuất hiện giữa hư không.
Là những dòng bình luận!
Ta kích động đến mức suýt nhảy dựng lên.
Đã mười năm rồi!
Lão nương cuối cùng cũng thấy được hy vọng có thể trở về rồi!!!
…