Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Anh không muốn một mình đơn độc chiến đấu. , em cũng nghĩ cho anh một chút không?”
Tôi tức đến mức bật cười.
“Bảo tôi nghĩ cho anh? Vậy anh đã từng nghĩ cho tôi chưa?”
“Nếu tôi khôi phục dữ liệu, đến lúc cơ hội của tôi đã nhường rồi, tôi phải làm sao?”
“Lại giống như con ruồi mất đầu, chạy khắp nơi tìm việc à? Thị trường việc làm bây giờ tệ đến mức nào, anh không sao?”
“Vì suất thực tập này, tôi và gia đình đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, anh không à?”
Lục Bắc Trần cười lạnh một , đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt là nụ cười đầy châm biếm.
“Vậy là em muốn vừa muốn này, vừa muốn kia, đúng không?”
“Em muốn bọn anh cùng em khôi phục dữ liệu, lại không muốn bỏ ra bất cứ thứ , đúng không?”
“Em không thấy mình ghê tởm sao?”
“Nếu em nghĩ như vậy, thì anh thấy chúng ta không cần tiếp tục bên nhau nữa.”
“Anh không thể chấp bạn gái của mình là một ích kỷ đến thế.”
Vừa muốn này vừa muốn kia?
Tôi suýt bật cười thành .
Nếu không phải Du Khả Khả cố tình format máy tính, thì tất cả những chuyện này đã chẳng bao giờ xảy ra.
Tôi muốn hỏi, rốt cuộc tôi vừa muốn vừa đòi ?
Tất cả những thứ này, chẳng phải vốn dĩ đều do chính tôi mình tranh thủ có sao?
Hơn nữa, tôi có cầu xin Du Khả Khả cùng không?
ta rõ ràng luôn cố tình kéo dài thời gian, toan tính điều , lẽ nào anh không nhìn ra?
5
Thấy tôi không nói , Lục Bắc Trần cười lạnh một .
Ngay sau anh quay sang Du Khả Khả, bảo ta xuống xe trước.
Tôi cau mày, vừa mở xe bước xuống theo thì đột nhiên bị Lục Bắc Trần kéo mạnh, loạng choạng suýt ngã.
Vai tôi đập mạnh một , đau đến mức còn chưa kịp hoàn hồn, Lục Bắc Trần đã xuống xe, rồi chặt lại.
Anh đứng bên ngoài kính, từ trên cao nhìn xuống tôi, lạnh lùng nói:
“Nếu không cho em một chút trừng phạt, xem ra em sẽ cứ tiếp tục như thế này.”
“Ngồi trong xe kiểm điểm cho tốt .”
Nói xong, anh quay đầu bỏ không chút do dự.
Du Khả Khả đứng bên lề đường thấy vậy, cong lên vì cười.
Ở góc khuất Lục Bắc Trần không nhìn thấy, ta mấp máy môi về phía tôi trong xe.
“Đáng đời!”
Tôi chỉ cảm thấy bản thân hôm vừa đáng thương, lại vừa nực cười.
Nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm , tôi giễu cười, rồi mở điện thoại, gửi cho Lục Bắc Trần một tin nhắn chia .
Sau , tôi lục trong túi xách, tìm ra dự phòng trước đây Lục Bắc Trần từng đưa cho tôi.
Ngày ấy, khi đưa cho tôi, anh cười nói rằng anh tôi không lái xe.
anh muốn đưa cho tôi một , bởi với anh, là đặc quyền anh dành riêng cho tôi.
Có lẽ Lục Bắc Trần cũng không ngờ rằng tôi lại luôn mang theo này bên mình.
Nhìn trong , tôi chỉ cảm thấy mỉa mai đến tận cùng.
Lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Tôi xuống xe, không mang máy tính khôi phục dữ liệu.
Chỉ đặt máy tính và cùng nhau lên ghế phụ.
Tôi nghĩ, nếu Lục Bắc Trần còn chút lương tâm, lát nữa quay lại, thì điều đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là máy tính đặt trên ghế phụ… và anh sẽ thấy vết trầy ở đáy máy.
Khi , anh nhất sẽ ra: máy này là của anh, không phải của tôi.
Còn nếu anh làm đến cùng, quyết nhốt tôi ở đây cả ngày, không quay lại lấy xe…thì anh đúng là đáng đời.
Những chuyện xảy ra sau … đều là báo ứng của anh ta.
6
tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.
Mãi đến tám giờ tối, tôi không bất kỳ tin tức nào.
Xem ra Lục Bắc Trần hoàn toàn không phát hiện ra tôi không có trong xe.
Còn Du Khả Khả thì đăng trạng thái liên tục.
Từ rạp chiếu phim đến tiệm làm đồ thủ công, từ quán ăn vặt ven đường đến nhà hàng sang trọng — không cần nghĩ cũng hôm hai họ vui vẻ đến mức nào.
Giống như một cặp đôi đang hẹn hò, ngọt ngào đến chói .
Tôi tắt điện thoại, thu lại dòng suy nghĩ.
Sau khi kiểm tra lần cuối, xác luận văn không có vấn đề , tôi nộp bài.
Rồi bắt đầu chuẩn bị cho buổi bảo vệ sắp tới.
Tin nhắn chia tôi gửi cho Lục Bắc Trần… không hồi âm.
Anh ta nói , làm — để tôi “ kiểm điểm”.
Nửa sau, ngoài vang lên gõ dồn dập.
Mi tôi giật nhẹ, không mở .
Ngay lúc , bên ngoài vang lên nhập mật khẩu.
Tôi mới chợt ra mình quên đổi mật mã, trong lòng không khỏi bực bội.
nghĩ lại, dù hôm không gặp anh ta, đến lúc quay về trường bảo vệ luận văn, Lục Bắc Trần có thể tìm tôi.
Nghĩ vậy, tôi cũng không ngăn anh ta nữa.
Quả nhiên, mở ra.
đứng ngoài không phải Lục Bắc Trần và Du Khả Khả thì còn ai vào đây nữa.
Thấy tôi ngồi trước máy tính, hàng mày đang cau của Lục Bắc Trần giãn ra, giọng nói cũng dịu không ít.
“Em đang giúp anh nộp luận văn sao?”
Anh ta rót cho mình một ly nước, trong mang theo chút mềm mỏng.
“ , cảm ơn em. Hôm anh đã suy nghĩ lại, đúng là anh làm hơi quá.”
“Có vài chuyện anh không nghĩ cho em, xin lỗi.”
“Anh và Khả Khả đã bàn rồi. Em nhường suất thực tập cho Khả Khả, em yên tâm, Khả Khả sẽ dẫn em cùng thực tập!”
“Ý anh là sao?”
Tôi quay đầu nhìn anh ta.
Thấy tôi chịu đáp lời, vẻ mặt Lục Bắc Trần càng nhẹ nhõm.
“Ý là sau này Khả Khả gặp chuyện trong công việc, ấy sẽ cùng em tiến bộ.”
“Gặp vấn đề thì hai cùng bàn bạc.”
“Em cũng sẽ tích lũy không ít kinh nghiệm , đúng không?”
“Luận văn của em dù phải học lại thì cũng đâu phải lúc nào cũng bận.”
“Khả Khả chia cho em một ít việc, em vừa rèn năng lực, vừa tích lũy kinh nghiệm.”
“Đây là ý của Khả Khả đấy, ấy có lòng.”
Tôi nhìn hai họ, không thể tin nổi.
Nếu tôi đoán không sai, thì là Du Khả Khả sợ mình không gánh nổi việc.
Muốn ôm đồ sứ lại không có mũi khoan kim cương, nên mới nghĩ ra một cớ nghe có vẻ cao thượng như vậy.
Vậy tôi còn phải ơn rối rít sao?
Tam quan của tôi lại một lần nữa bị làm mới.
Nhìn vẻ mặt tin của Lục Bắc Trần — như thể chắc chắn tôi sẽ đồng ý — sắc mặt tôi sầm hẳn xuống.
“Cút!”
“Nếu không tôi báo cảnh sát, nói các xâm nhập trái phép!”
Du Khả Khả bật dậy, trừng nhìn tôi:
“Chị , sao chị lại cố chấp như vậy?”
“Em mình đã làm đủ tốt rồi, chị muốn nhắm vào em sao?”
Nói đến đây, ta đỏ hoe.
Lục Bắc Trần cũng không còn vẻ nhẹ nhàng ban nãy.
“Hứa Kinh , em chắc chắn muốn làm đến mức tuyệt tình như vậy sao?”
“Em rồi đấy, năm anh nhất sẽ vào công ty nhà họ Lục.”
“Anh là dòng máu của nhà họ Lục, sớm muộn anh cũng sẽ có vị trí quan trọng trong .”
“Em cam tâm chia với anh sao?”
“Anh đã nói rồi, anh không thể chấp bạn gái mình quá ích kỷ.”
“Nếu em chọn như vậy, vậy thì chia !”
Nghe nắm thóp trong giọng nói của anh ta, tôi khẽ nhếch môi.
“Không có gương thì chẳng lẽ không có nước tiểu à?”
Nghe vậy, Lục Bắc Trần tức đến bật cười.
“Ha, Hứa Kinh , em giỏi lắm!”
“Có bản lĩnh thì đừng có cầu xin anh!”
Nói xong, anh ta tức giận bước tới, chộp lấy máy tính đóng sầm bỏ .
7
Ngay lúc anh ta đưa ra lấy máy tính, tôi gọi anh ta lại.
Thấy tôi lên ngăn cản, trên mặt Lục Bắc Trần lộ ra biểu cảm “quả nhiên là thế”.
Tôi cười nhẹ, gạt anh ta ra.
“Anh có phải nhầm rồi không? Đây là máy tính của tôi!!!”
Lục Bắc Trần cau mày nhìn giao diện đang mở trên máy.
Thấy màn hình đầy kín nội dung luận văn, trong lòng anh ta ổn hơn.
“Máy của em chẳng phải còn để trong xe anh sao?”