Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mấy tiếng đồng hồ sau, khuyên nhủ mãi, tôi mới trấn an được mẹ.
Trong lòng, căm hận với nhà anh họ dâng tới đỉnh điểm.
Tôi lập tức gọi cho em họ.
“Duyên, nhắn hỏi bạn bè trong khoa, ai sẵn sàng giúp anh, anh lo giấy thực tập hết. Càng nhiều càng tốt.”
Em họ ngơ ngác:
“Ủa? Làm gì vậy?”
“Anh mời tất cả đi ăn cưới!”
Rồi tôi tìm ngay một công ty quảng cáo.
Bắt ông chủ gấp rút làm cho tôi một tấm băng rôn.
Nghe yêu cầu của tôi, ông ta nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
“Cậu chắc chắn in đúng mấy chữ này chứ?”
Tôi gật đầu:
“Chữ in màu vàng, cho thật nổi bật, thật to!”
Băng rôn xong, tôi nhắn cho anh họ:
“Anh khôn, em nghĩ lại rồi, đúng là ngay lúc cưới mà em đòi tiền thì không nên.”
7
Anh ta không trả lời.
Tôi nhắn tiếp:
“Người nhà, vì tiền mà sứt mẻ tình cảm thì không hay.”
Vẫn im lặng.
Tôi lại gõ:
“Sau này em tuyệt đối không đòi nữa, anh đừng áp lực, coi như chưa từng mượn em tiền.”
Lần này anh ta chịu trả lời.
“Không phải mày hôm qua còn hùng hổ đến nhà tao quậy phá sao? Giờ biết sai rồi hả?”
Sau đó là cả chục tin nhắn thoại, liên tục mắng chửi, bảo tôi nhỏ nhen, không có tầm, làm anh ta thất vọng.
Chửi chán, cuối cùng mới phán:
“Thôi, mày đã biết lỗi, tao bỏ qua, lần sau đừng thế nữa.”
Tôi bèn nói:
“Anh, vậy mai em dẫn nhân viên công ty đến ăn cưới nhé?”
Nghe tôi bảo không cần gấp gáp trả tiền, tâm trạng anh ta hẳn tốt hơn nhiều.
“Ừ, đến đi, công ty mày có mấy người đâu, ngồi dư sức.”
Em họ cũng rất có năng lực.
Chưa đến tối đã báo tin:
“Cả khoa 200 người đều đi! Anh bảo chia 10 người 1 nhóm, đúng 20 bàn!”
Tôi hơi ngạc nhiên:
“Đi hết á?”
Theo tính toán của tôi, được trăm người là quá lắm rồi.
“Em kể cho bạn bè chuyện của anh, ai cũng tức thay, bảo phải đến ủng hộ. Mai lại đúng thứ bảy, em đã xem đường đi hết, chắc chắn đúng giờ, mọi người nghe anh chỉ đạo hết!”
Tôi xúc động thật sự.
“Được, mai trông cả vào mọi người.”
Sáng hôm sau, tôi đã đứng chờ trước cửa khách sạn.
Mười giờ, đoàn xe rước dâu đến nơi.
Mọi người xuống xe, vừa pháo nổ vừa tung hoa, còn hò hét bắt anh họ bế cô dâu chạy mấy vòng sân.
Rộn ràng một hồi mới xong.
Lúc đó anh họ mới thấy tôi.
“Đến sớm thế, chẳng phải bảo dắt nhân viên công ty đến sao, sao chỉ có mình em?”
Tôi cười nhạt:
“Họ đang ngồi bên trong hết rồi.”
8
Nghe vậy, bác gái cau mặt:
“Khôn, tiệc bàn 3 ngàn 880 một bàn. Người đâu đâu cũng mời, lì xì được mấy trăm, còn chẳng đủ một đĩa thức ăn!”
Anh họ như chợt nghĩ ra, mặt thoáng chút khó chịu.
Tôi cười lạnh trong bụng.
Đúng là một ruột, chẳng khác gì.
Thật không hiểu cô dâu nhìn trúng anh ta ở điểm nào.
“Bác, anh, cứ yên tâm, em đã dặn nhân viên rồi, tiền mừng tuyệt đối không thiếu. Mỗi người 1 ngàn, coi như em bù lỗi hôm qua.”
Nghe vậy, sắc mặt cả hai liền dịu xuống.
Bác gái hừ nhẹ:
“Vậy còn tạm được, nhưng nhớ bảo họ tự giác ngồi góc ngoài, hôm nay nhà gái toàn khách quý, chỗ tốt phải để dành cho họ!”
Anh họ căn dặn phù rể:
“Trông kỹ giúp, đừng để mấy người không biết điều ngồi nhầm bàn, nhất là mấy bàn dành cho nhà gái.”
Bác gái gật lia lịa:
“Đúng, đúng đấy!”
Bên thông gia, bố vợ là lãnh đạo cấp cao trong cơ quan, lãnh đạo của lãnh đạo anh họ.
Mẹ vợ là trưởng khoa ở bệnh viện lớn.
Cô dâu còn là giảng viên đại học.
Ngay cả họ hàng bên gái cũng toàn lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước.
Khó trách bác cả lại nói môn đăng hộ đối.
Từ khi định hôn sự này, cả nhà anh họ hễ gặp ai cũng đem ra khoe khoang.
Bởi vậy, họ coi trọng đám cưới này cực kỳ.
Lúc đó, cô dâu đã lên tầng thay đồ.
Anh họ đứng ngoài cửa chuẩn bị đón khách.
Bác cả bác gái thì chạy hẳn ra ven đường chờ, bảo phải để thông gia vừa tới đã nhìn thấy họ, mới tỏ lòng kính trọng.
Mọi người ai cũng bận rộn.
Chỉ riêng tôi đứng im tại chỗ.
Anh họ thấy vậy không vừa ý:
“Còn ngây ra đó làm gì? Đi xem chỗ nào cần phụ, ra tay giúp đi.”
Tôi còn chưa kịp trả lời.
Phù rể đã hớt hải chạy từ hướng sảnh tiệc ra, mặt mũi nghiêm trọng.
“Kiến Khôn, mình không đi nhầm khách sạn đấy chứ?”
9
Anh họ liếc cậu ta như nhìn thằng ngốc:
“Cậu nghĩ sao? Cả thành phố này chỉ có đúng một khách sạn Shangri-La, nhầm thế nào được!”
“Thế sao bên trong… toàn người ngồi kín rồi?”
Anh họ hiển nhiên chưa hiểu ý câu này.
“Không phải nói nhảm à? Không ngồi người thì ngồi ma chắc?”
Phù rể gấp đến mức đập đùi cái “bốp”:
“Không phải thế! Ý em là… bên trong kín hết rồi! Hai mươi bàn, không còn chỗ nào trống…”
Lời còn chưa dứt đã bị bác cả cắt ngang:
“Kiến Khôn, mau xem ai đến kìa!”
Mấy chiếc xe nối đuôi dừng ngay cửa xoay.
Từng tốp khách lần lượt bước xuống.
Đi đầu chính là bố mẹ vợ tương lai của anh họ.
Anh họ lập tức bỏ ngoài tai lời phù rể, vội vàng niềm nở chào hỏi từng người.
Họ hàng bên nhà gái thi nhau khen ngợi:
“Chú rể hôm nay bảnh quá!”
“Nghe nói làm việc giỏi lắm, đúng là tuổi trẻ tài cao!”
“Quả nhiên anh cả nhà ta mắt nhìn con rể chuẩn thật~”
Bố vợ mỉm cười hiền hòa:
“Những cái khác thì không nói, tôi quý nhất ở Kiến Khôn là hai điểm: chịu khó và thật lòng. Bây giờ tìm được người trẻ như thế hiếm lắm.”