Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi hoảng loạn, vội vành ăn một miếng, vị cay đậm ập vào khoang miệng.
Tôi bị sặc, che miệng ho không ngừng.
“Tiểu Du, không sao chứ?”
“Cẩn thận chút, lại đây, chồng vỗ lưng cho.”
Anh hoảng hốt, vòng qua ôm lấy tôi, tôi thuận thế chui vào lòng anh, lại ho thêm mấy xé ruột xé gan.
“Uống ít nước sẽ đỡ hơn đấy.”
Một giọng nữ trong trẻo vang , một bàn mảnh mai cầm ly nước trắng đưa trước mặt tôi.
Cùng đó, người đàn ông đang vỗ lưng cho tôi bỗng khựng lại.
“Sao cô lại ở đây?!!”
lòng Tần Nghiễn vang bên tai tôi, giọt nước mắt ở khoé mắt nhận được lệnh, nhanh chóng lăn xuống má, thấm ướt một mảng trên áo.
Tôi thầm nghĩ, xong !
Tình cũ vừa xuất hiện, người hiện tại chắc chắn sẽ thua.
Tần Nghiễn sẽ không cần tôi .
21
Bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.
Tôi chật vật rúc vào lòng Tần Nghiễn, nước mắt nước mũi tèm lem mặt.
Kiều lộng lẫy sáng rỡ, váy đỏ rực rỡ, giày cao gót thon dài, trên mặt tô lớp trang điểm xinh đẹp.
“Tần Nghiễn, lâu không gặp.”
Một cuộc trùng phùng hoàn hảo.
trăng trắng muốt từ phương xa du quay trở lại, vẫn đẹp đẽ rộng lượng xưa.
người vợ mới cưới anh, lôi thôi, vụng về, thậm chí làm loạn bỏ trốn trong lễ cưới vì không hài lòng.
Cánh ôm tôi dần siết chặt lại, tôi không nhìn thấy biểu cảm Tần Nghiễn, vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng anh.
Là một cảm xúc mãnh liệt sống động, chưa từng thuộc về tôi.
anh di chuyển sau đầu tôi, ấn tôi sâu vào ngực anh hơn.
Nước mắt nước mũi dính hết người anh.
tôi muốn khóc—anh thấy tôi mất mặt, mức không muốn để tôi lộ diện.
Tôi im lặng rúc trong lòng Tần Nghiễn, giờ phút tôi đặc biệt muốn lòng anh, tai lại hoàn toàn yên ắng, thậm chí thở cũng mờ nhạt đi.
“Cảm ơn.”
Tần Nghiễn đưa cốc nước tới môi tôi, nhẹ giọng dỗ: “Ngoan, uống đi.”
“vợ” anh cũng không gọi tôi .
Cổ họng đau rát, tôi uống một hơi cạn cốc nước, rút vài tờ khăn giấy lau mặt.
Tần Nghiễn lặng lẽ nhìn tôi.
“ thấy khó chịu không?”
Tôi lắc đầu, hoàn toàn không tâm trạng để quan tâm cơ thể thoải mái hay không.
Giờ tôi không thấy lòng Tần Nghiễn .
Chắc chắn là di chứng sau khi trọng sinh, vậy mà tôi lại tưởng anh thật lòng yêu tôi.
đâu mấy lời trong lòng kia là ảo giác tôi tưởng tượng .
Tôi hít hít mũi: “Không khó chịu .”
Tần Nghiễn mới thở phào, người ngả sau ghế.
Kiều ngồi rất tự nhiên đối diện chúng tôi, cười : “Tiểu Du đúng là cô bé, ăn cơm cũng có thể bị sặc.”
Tuy với tôi, mắt lại gắt gao dính lấy Tần Nghiễn.
Đồ đàn bà xấu xa, anh là người có vợ đấy.
Tôi vừa định đáp trả có người nhanh hơn tôi một bước.
Tần Nghiễn khẽ “chậc” một : “Đúng là cô bé.”
Tôi sững lại.
Khăn giấy trong bị tôi vò nát.
“Tôi đã 22 tuổi , không là cô bé .”
“ trong mắt chúng tôi,” Kiều cười híp mắt nhìn tôi, mắt không hiểu sao mang vài phần mỉa mai: “Tiểu Du vẫn là cô bé vừa mới tốt nghiệp.”
“ tôi và Tần Nghiễn tốt nghiệp đại , mới thi xong đại cơ mà.”
“ Tần Nghiễn , thi cũng tốt lắm, cuối cùng vào trường nào thế?”
Tôi là người trưởng thành, từng chết qua một lần, đương nhiên được ẩn ý trong lời cô .
trắng là đang chê tôi non nớt, không xứng với người đàn ông trưởng thành Tần Nghiễn.
“Kiều …”
Tần Nghiễn mím môi, gương mặt hiện rõ sự khó chịu.
Tôi nghi hoặc nhìn anh, không hiểu sao anh lại không vui.
Cô cười gượng, nét mặt có chút cứng ngắc: “ đại , Tần Nghiễn thường hay nhắc lắm.”
Thật sao?
Tôi khẽ hứng thú, nhướng mắt nhìn cô .
“Tần Nghiễn anh có một cô gái từ nhỏ lớn cùng, đặc biệt ngoan ngoãn, đặc biệt xuất sắc.”
“Thời đại suốt ngày nhắc, sợ người khác không vậy.”
mặt trời xuyên qua kính rọi xuống bàn, tạo nên một vệt sáng nhỏ.
Tôi nghiêng đầu nhìn Tần Nghiễn, anh đang chăm chú nhìn Kiều .
Tôi đưa đặt vào vùng sáng, luồng ấm áp rơi mu bàn .
Tôi cụp mắt, hít sâu một hơi.
Hiểu .
là “ gái” thôi mà.
Không sao .
Kiếp trước chết sớm, chưa từng đi bước .
Hôm nay có may mắn được thấy, lại thấy buồn khôn tả.
Tôi nhếch môi, sống mũi cay xè: “Tần Nghiễn, về trước đây.”
“Cửa nhà hình chưa khóa.”
22
Tần Nghiễn không đi theo ngoài.
Không vì sao, tôi quay đầu lại nhìn.
một cái liếc, tôi rơi vào hầm băng giữa mùa đông.
Tần Nghiễn quay lưng lại đứng trong nhà hàng, Kiều cười dịu dàng gì đó với anh.
mắt cô xuyên qua cánh cửa kính, gửi tới tôi một cái liếc đầy khiêu khích.
Đệt.
Thế chịu sao nổi?
Tôi xông thẳng vào, túm cổ áo Tần Nghiễn kéo lại.
Người đàn ông bị tôi kéo khựng lại, thấy là tôi đôi mắt lập tức sáng rực.
“Cô không thấy anh đeo nhẫn cưới sao?”
“Không anh kết hôn à?”
“Dám chen vào hôn nhân người khác, cô không xấu hổ à?”
Tôi chống hông gào vào mặt Kiều , thầm thấy may mắn là trời nóng, nhà hàng có ba người chúng tôi.
Không thấy xấu hổ chút nào.
Mặt Kiều tái mét, lùi lại hai bước: “Cô…”
“Cô cái gì mà cô?”
“Tần Nghiễn?!”
“Tần Nghiễn là người cô có thể gọi tên sao? Anh là chồng tôi, không phải cô!”
Tôi hít sâu: “ năng cho đàng hoàng, giữ! Lấy! Tôn! Trọng!”
nhà hàng chìm vào im lặng.