Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đến sau lưng vang tiếng cười khẽ, tôi mới hoàn hồn.
Tôi vừa gì trước Tần Nghiễn vậy?
“Tiểu Du…”
“Giờ anh mới biết em chiến đấu giỏi đến thế.”
Anh tiện rót một ly trắng đưa đến trước tôi: “Uống đi.”
Tôi trợn mắt lườm anh: “Xót à?”
Dù sao thì trăng cũ của anh cũng đang lung lay sắp đổ đấy.
Nếu Tần Nghiễn dám nói một lời bênh Trừng, tôi sẽ ly hôn.
“Đúng là xót .”
Được lắm, mai gặp nhau ở cục dân chính.
Tần Nghiễn đưa xoa tôi: “Nãy giờ gào lâu vậy, có đau không?”
“Anh… xót em á?”
Tần Nghiễn lại rót thêm ly : “Chậc, đúng là ngốc .”
Tôi: ???
Trừng cúi đầu nhìn bàn, mắt rơi lã chã: “Cô còn bỏ trốn trong lễ cưới, sao anh vẫn bênh cô ?”
Tần Nghiễn ngẩng đầu, mất kiên nhẫn: “Liên quan quái gì đến cô?”
“Cô ấy không hề yêu anh, chỉ có em yêu anh thôi.” Giọng nói ấm ức đến đáng thương.
Hiếm hoi lắm tôi mới được vẻ lùng nơi Tần Nghiễn.
Ngay cả lúc tôi bỏ trốn bắt lại, anh cũng không vậy.
“Cô xứng sao?”
“Tiểu Du của tôi yêu tôi, yêu tôi vô địch thiên hạ.”
Anh cúi đầu nhìn tôi: “Phải không?”
Ờ…
Người sao lại trẻ con vậy?
“Vợ yêu mau nói yêu anh đi, đừng để anh mất !”
Tiếng lòng tủi thân ấy kết hợp với mắt đáng thương kia, tôi không do dự hôn nhẹ má Tần Nghiễn: “Tất nhiên .”
“Không thể …”
“Không thể , rõ ràng cô chẳng yêu anh chút .”
“Tôi , cô thà chết còn hơn cưới anh, sao có thể…”
Trừng lướt qua tôi.
Tôi trừng to mắt, theo bản năng nhìn về phía Tần Nghiễn.
Anh cười đến mức khoé môi sắp chạm mang tai.
“Vợ yêu mình, cô nói yêu mình.”
“La la la, tuyệt quá tuyệt quá!”
Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả xuống.
Sau đó cùng Tần Nghiễn đi dạo trung tâm thương mại, anh mua tôi.
“Tần Nghiễn, thật ra…”
Tôi không phải , là sợ anh Trừng tình cũ cháy lại.
Lại yêu cô .
Người đàn ông cứng đầu buộc vào tôi: “Tiểu Du, nói anh biết, sao lúc nãy em lại nói dối anh?”
“Anh biết, vì sao em không để anh nhìn Trừng?”
23
kéo căng bởi quả , là một quả hình thỏ siêu dễ thương.
Đôi tai dài dựng đứng trên không trung, theo từng cử động của tôi lắc lư không ngừng.
Thanh mai khó thắng thiên giáng?
Trước Trừng xuất hiện, cạnh Tần Nghiễn luôn chỉ có mình tôi.
Giống là duyên phận định sẵn, từ cha mẹ hai hứa hôn từ bé, trong đầu tôi đã hằn sâu ý niệm rằng, tôi sẽ là vợ của Tần Nghiễn.
Tôi là một cô gái bình thường, thành tích học hành không nổi trội, tính cách lại tệ, điểm duy nhất có thể tự hào có lẽ chỉ là xinh đẹp.
Nụ cười rực rỡ hoa, mắt mày cong cong.
Nhưng, Tần Nghiễn dường không thích.
Mùa hè năm tôi cấp ba, tôi mua một chiếc váy hai dây ngắn, đi gặp Tần Nghiễn.
Anh đó học năm nhất đại học, học ở nơi khác, hè không về.
Tôi váy bước xuống taxi, xoay một vòng trước anh: “Có đẹp không?”
“Em mua riêng để đó.”
Tần Nghiễn vây quanh bởi một đám người, áo sơ mi trắng, quần đen, vẻ nhạt.
Anh im lặng khá lâu, đôi mắt đen tuyền dừng lại trên người tôi.
“Em…”
Tôi níu lấy vạt áo anh, tâm trạng thái độ của anh chao đảo.
“Ồ hô, cô em xinh thật đấy.”
“Tần Nghiễn cậu gì nghiêm thế, người đến tận nơi tìm cậu .”
“Tần Nghiễn, cậu thật có phúc, nhìn làn da cô em xem…”
Vài mắt đổ dồn về phía tôi, trêu chọc, khinh bỉ, giễu cợt…
Tôi không thoải mái, cố nén mắt lại, gọi thêm một tiếng: “Tần Nghiễn.”
“Im miệng.” Anh lùng liếc đám người cạnh, chiếc áo khoác vắt trên khuỷu được choàng người tôi, che kín làn da lộ ra ngoài.
“Anh mắng em.”
“Đáng đời.”
kéo xe taxi, khung cảnh ngoài lùi lại phía sau.
Tôi mím môi khóc, lại Tần Nghiễn dập tắt.
Anh từng cúc từng cúc cài lại nút áo, sắc lùng: “Xấu chết đi được.”
Tôi cúi đầu nhìn, chiếc váy hai dây đỏ khiến da tôi trông trắng hơn, rơi trên đùi, đỏ rực rỡ.
Chỗ xấu chứ?!
Tôi không phục, mắt rưng rưng trong mắt, nhìn anh đầy uất ức.
Nhìn nhau hồi lâu, anh tránh mắt, đầu ngón lướt qua khoé mắt tôi: “Yếu ớt quá, lần sau đừng nữa.”
Không thì thôi.
Là một cuộc gặp gỡ không vui, anh đóng gói tôi trả về nhà.
Tôi luôn nghĩ, trong mắt Tần Nghiễn, tôi là người đặc biệt.
Dù anh có cáu kỉnh thế , vẫn luôn cố nhẫn nhịn dỗ dành tôi.
đến —
Con phố dài ngoằn ngoèo, đèn đường mờ ảo.
Từ xa, tôi một cặp tình nhân ôm nhau.
Anh kiên nhẫn, dịu dàng, gần dè dặt ôm lấy cô gái ấy.
Tần Nghiễn của tôi, hình đã có người mình thích .
24
“Em không thích cô , cô cứ nói em là con .”
“Em đã 22 tuổi . Chỗ còn là chứ.”
Tôi tháo quả trên ra, tránh mắt của anh.
“Còn nữa, em đâu có không anh gặp Trừng.”
“Không có sao?”
“…”
“Không có.”
Tôi cúi đầu, buộc sợi dây thành nút, khẽ khàng cột vào ngón áp út của Tần Nghiễn.
Chỉ vào đó: “Anh phải nhớ, anh có vợ đấy.”
Tần Nghiễn không nói gì, hàng mi dài run nhẹ, chống trán, mắt u tối.
“Sao cảm cô đang giấu chuyện gì xấu vậy?”
“Biểu cảm sao trông lén lút thế.”
gì có?
Tôi vội mím chặt môi: “Anh hỏi chuyện đó gì?”
Anh kéo dài giọng, lười biếng đáp: “Cô hiếm nói dối, anh biết có chuyện gì.”
“…”