Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến lúc Kim Bảo vào cấp hai.
Mà chuyện học hành của thằng bé thì tệ khỏi phải nói.
Suốt sáu năm tiểu học, nó luôn giữ vững vị trí… áp chót toàn trường.
Còn người xếp cuối là vì… có vấn đề về trí tuệ.
Mấy năm nay, Kim Bảo luôn đổ hết mọi chuyện không như ý lên vụ suýt c.h.ế.t đuối năm đó.
Ngay cả học kém, nó cũng đổ thừa là do lúc rơi xuống nước quá lâu, ảnh hưởng tới phát triển não bộ.
Sau mỗi lần như vậy, Trương Phán Nhi lại bị lôi ra đánh một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t.
Thấy Kim Bảo chẳng đậu được trường cấp hai nào ra hồn, chị dâu Lý Nguyệt Phương lại bắt đầu tính kế lên đầu tôi.
“Tiểu Mãn, em giúp tìm trường cho Kim Bảo học với, không cần trường gì xịn đâu, chị thấy Trường Trung học Tập Anh cũng được đấy, em lo liệu cho nó vào đi.”
Tôi suýt sặc nước trà vì câu nói của chị ta.
Trường Trung học Tập Anh là trường tư nổi tiếng ở khu này, học phí cao ngất nhưng tỉ lệ đậu cấp ba, đại học thì khỏi phải bàn.
“Sao chị coi trọng em dữ vậy… Em làm gì có bản lĩnh đó.”
“Kim Bảo nhà chị nhìn qua là biết thông minh rồi, học ở trường thường cũng được, vàng thật thì sớm muộn gì cũng sáng.”
Chỉ có điều Kim Bảo không phải vàng, nó là cục sắt gỉ thì đúng hơn.
“Trương Tiểu Mãn, em đừng nói mấy lời vòng vo nữa. Kim Bảo là cháu em, dù phải đưa quà hay đãi tiệc, em cũng phải nghĩ cách lo cho nó vào được trường đó.”
Người từ nãy giờ vẫn im lặng là Trương Vạn Toàn bỗng lên tiếng, coi như kết luận chuyện này không còn bàn cãi.
Bao năm qua, bề ngoài thì chị dâu là người gây sự, còn anh tôi luôn tỏ ra lặng thinh, thật ra sau lưng mỗi yêu cầu vô lý đều có anh ta gật đầu đồng thuận.
Tôi bình tĩnh liếc mắt nhìn Kim Bảo đang ngồi xổm ngoài sân nghịch kiến.
Anh chị khó xử lý, nhưng Kim Bảo thì lại dễ dụ hơn nhiều…