Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Cô gái xinh đẹp kia vừa ngồi xuống, đầu gối khẽ chạm vào đầu gối Giang Hoài bên cạnh.

Đột nhiên, một ý nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu tôi – có thể họ đã từng lên giường với nhau.

Tôi nghĩ chắc mình điên rồi.

Cũng có thể… không điên.

Ánh mắt hai người họ quấn lấy nhau.

Giang Hoài tỏ vẻ nghiêm túc, lạnh lùng, còn cô gái thì ánh mắt ngập tràn vui mừng xen lẫn…

nũng nịu.

Ý nghĩ ấy như ác quỷ cào cấu trong lòng tôi.

Thực ra tôi là kiểu người rất chậm tiêu.

Chậm đến mức lúc Giang Hoài cầu hôn, tôi vẫn cứ ngỡ mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ là đồng đội cách mạng – chiến hữu cùng bệnh mà thôi.

Cô gái đó là bạn gái của anh bạn thân Giang Hoài – Cố Diêu. Tên cô ấy là Lâm Noãn.

Tôi nuốt không trôi đồ ăn, trách bản thân nghĩ quẩn, rồi lại nghi ngờ mình sớm bước vào thời kỳ tiền mãn kinh.

Giữa bữa tiệc, Cố Diêu và Giang Hoài ra ngoài hút thuốc.

Tôi đi theo sau.

Chẳng qua là nhà vệ sinh nam thôi.

Trước tiên, tôi nghe thấy Cố Diêu nói:

“Ăn xong đi hội quán chơi không?”

Giang Hoài đáp:

“Các cậu đi đi. Tôi về với vợ.”

Cố Diêu cười cợt:

“Cậu coi trọng chị Mục Mục dữ vậy à? Tình thâm ý trọng ghê. Chỉ riêng cái mặt đó của chị ấy mà cậu nuốt nổi, tôi thật sự bái phục.”

Giang Hoài đấm cho hắn một cú:

“Cút đi.”

Nhưng vài phút sau, giọng anh ta trở nên uể oải:

“Nói thật… Tôi thật sự thích tính cách của cô ấy. Cái gì cũng tốt, chỉ tiếc gương mặt xấu quá, trông chẳng khác gì đàn ông. Trước đây không để tâm, giờ mỗi lần lên giường là muốn buồn nôn.”

Cố Diêu hừ một tiếng:

“Đúng là không được ưa nhìn thật. Cậu thuộc hội mê sắc đẹp, mà chị ấy ngay cả ‘gái thường thường’ cũng chẳng tới. Nói thẳng ra là xấu. Bọn tôi còn tưởng hai người chẳng thể đi tới đâu.”

Giang Hoài im lặng một lúc rồi nói:

“Hồi đó lúc tâm trạng tôi tệ nhất, cô ấy luôn ở bên cạnh tôi. Nhưng nghĩ kỹ lại… có khi cô ấy nhân cơ hội tôi yếu đuối mà chen vào.”

Sau khi họ rời đi, tôi lướt ngang qua chiếc gương trong hành lang.

Nhìn vào gương mặt mình – thô ráp, tầm thường, chẳng có chút gì gọi là thu hút.

Khoảnh khắc đó, lòng tôi như sụp đổ.

Tiếng sấm đùng đoàng vang lên trong tâm trí, và hình ảnh trong gương như nát vụn thành trăm nghìn mảnh – mỗi mảnh cắt vào tim một kiểu đau riêng biệt.

Tôi đau đến mức phải khom người xuống, nước mắt không kìm nổi, rơi lã chã.

Một người đàn ông vừa bước vào nhà vệ sinh, giật mình khi thấy tôi như vậy. Anh ta vội chắp tay:

“Anh em à, nghĩ thoáng lên. Đàn ông mà, có câu ‘nam nhi không dễ gì rơi lệ’ đấy.”

Một câu đùa… như từ địa ngục.

Tôi ngẩng đầu, gượng cười với anh ta – một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Quay lại chỗ ngồi, Giang Hoài nhận ra sắc mặt tôi không ổn, liền cúi người hỏi han đầy quan tâm:

“Mục Mục, em thấy không khỏe à?”

2.

Tôi cố nuốt nghẹn, khẽ nói:

“Không sao đâu, chắc do dạ dày khó chịu.”

Giang Hoài tỏ rõ lo lắng, giọng đầy áy náy:

“Anh không nên gắp món nguội đó cho em. Để anh gọi ly nước ấm nhé.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi mắt ấy là sự quan tâm như thể cả thế giới chỉ còn mỗi mình tôi.

Tôi khẽ cười:

“Không sao mà.”

Tối đó, tôi về nhà như cái xác không hồn.

Có lẽ vì cảm thấy áy náy trước sự im lặng của tôi suốt buổi tối,

Giang Hoài ôm tôi thật dịu dàng, làm ra vẻ cuồng nhiệt, đặt môi lên vai tôi đầy giả dối.

Anh hôn lên cằm, lên má tôi, cơ thể lại dần căng cứng.

Chắc anh đang cố nén cơn buồn nôn.

Mà tôi… cũng vậy.

Anh lật người tôi lại, cúi xuống hôn lên lưng.

Tôi đột nhiên nôn thốc nôn tháo.

Anh hoảng hốt, vội nhảy xuống giường ôm lấy tôi, hấp tấp hỏi:

“Sao vậy? Em sao thế?”

Tôi lắc đầu, nước mắt giàn giụa giữa từng cơn ho, hình ảnh trước mắt mờ nhòe.

Khuôn mặt anh vẫn điển trai như xưa, ánh mắt tràn đầy tôi – như thể chưa từng thay đổi.

Y như ngày cầu hôn năm ấy, anh lớn tiếng nói chắc nịch:

“Mục Mục, em là cây cổ thụ vững chãi luôn chống đỡ anh. Anh nhìn thấy trong em một trái tim quý giá lấp lánh như viên ngọc trai vậy.”

Nghe lại, thấy đúng là sến súa lố bịch.

Chẳng qua, lúc anh trầm cảm đến mức rạch tay, là tôi đã đưa anh vào viện.

Chẳng qua, lúc anh lạc lõng lang thang bên bờ sông, tôi đã nói đi nói lại với anh rằng:

“Không phải lỗi của anh.”

Chỉ là…

Tôi đã “lợi dụng lúc người khác yếu đuối” sao?

Tôi nôn đến trời đất quay cuồng, nôn đến mức như thể cả gan ruột đều muốn trào ra ngoài.

Tôi từng từ chối anh ta ba lần.

Chỉ vì nghĩ mình quá xấu, không xứng với anh.

Cũng được thôi, cứ cho là tôi không xứng.

Nhưng là anh…

Chính anh là người chủ động bước tới.

Chính anh nói yêu trước, nên tôi mới dám bước thêm một bước.

Tại sao?

Tại sao lại là tôi phải gánh tất cả?

Cuối cùng, Giang Hoài ôm tôi từ phía sau, làm bộ buồn bã nói:

“Chúng ta đã lâu không… gần gũi.”

Anh thích ở phía sau, nhưng tôi lại rất đau.

Anh lại nói:

“Mục Mục, nếu em muốn, chúng ta yêu kiểu thuần khiết cũng được, chỉ cần là em.”

Trưa hôm sau, anh bảo phải đến công ty gấp.

Nói là giám đốc Trương có một đơn hàng máy bay không người lái từ Trung Đông, cần gặp trực tiếp.

Nghe như thật… một lời nói dối tròn trịa.

Máy ghi âm không khó tìm, cũng không khó để giấu dưới cài áo của anh ta.

Trong đoạn ghi âm, vang lên giọng Giang Hoài khi gọi điện:

“Anh chỉ có nửa tiếng thôi.”

Một giọng phụ nữ ngọt ngào, nũng nịu vang lên:

“Nhanh thế à? Nửa tiếng… anh chắc đủ làm em hài lòng chứ?”

3.

Là Lâm Noãn.

Ngón tay tôi run lên dữ dội, đến mức không cầm nổi chuột.

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, vậy mà xa lạ như vọng lại từ tận chân trời góc biển.

Dừng xe.

Lên lầu.

Cởi đồ.

Ôm ấp.

Quấn quýt, dây dưa đến chết đi sống lại.

Bọn họ chẳng khác nào hai con dã thú đang phát tình.

Giọng Lâm Noãn ngắt quãng giữa những tiếng thở dốc:

“Con vợ xấu xí của anh không thỏa mãn được anh à?”

Giang Hoài lạnh tanh đáp:

“Cô ấy không rẻ tiền như em. Ngoài cái mặt ra, những thứ còn lại cô ấy đều tốt hơn em một vạn lần.”

Lâm Noãn bĩu môi nũng nịu:

“Tốt hơn một vạn lần mà anh vẫn mò đến đây?”

“Cô ấy có cho anh dùng hết băng đạn photon chưa?”

Giang Hoài thở gấp, gằn giọng:

“Câm miệng! Đừng nhắc đến cô ấy!”

Lâm Noãn vẫn ỏng ẹo trêu chọc:

“Càng phải nhắc! Hai người chơi tư thế gì thế? Không nói thì hôm nay đừng mong động vào em.”

Giang Hoài nghiến răng:

“Từ phía sau. Vì tôi chẳng muốn nhìn thấy cái mặt của cô ấy. Thế đủ hài lòng chưa?”

Hài lòng rồi.

Vậy là họ thở than, rên rỉ, quấn lấy nhau, thân thể và linh hồn cùng hòa làm một.

Sau khi xong việc, Giang Hoài bước ra ngoài.

Lâm Noãn giễu cợt:

“Xong việc là lật mặt? Anh định đi đâu đấy?”

Anh ta thản nhiên đáp:

“Đi mua bánh lừa lăn ở tiệm cô ấy thích.”

“Lừa cái đầu anh!” – Lâm Noãn bực bội quát.

Tôi vẫn ngồi đờ đẫn trước máy tính, đầu óc rỗng tuếch, như thể bị kim đâm vào từng tế bào, không thể tìm lại được ý thức của chính mình.

Lúc lấy lại hồn vía, tôi đã cào nát lòng bàn tay, máu rỉ ra từng giọt.

Con mèo nhỏ của tôi nhảy lên lòng, nhẹ nhàng liếm vết thương của tôi.

Tôi ôm lấy nó, rồi đột nhiên bật khóc như vỡ đê.

Giang Hoài trở về, xách trên tay túi bánh lừa lăn mua ở tiệm yêu thích của tôi.

Anh ta cười tươi như vừa hoàn thành điều gì đó đầy tự hào, đưa ra trước mặt tôi:

“Chính là tiệm em thích ăn nhất nè.”

Tôi chăm chú nhìn tấm ảnh cưới in trên giấy đăng ký kết hôn.

Lại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt anh ta — ánh mắt sáng rực, tràn đầy yêu thương.

Anh ấy đúng là rất đẹp.

Còn tôi… chỉ là một người bình thường, nhan sắc chẳng có gì nổi bật.

Thì ra, một gương mặt có thể quan trọng đến vậy.

Có thể quyết định cả cách người ta yêu – và cách người ta phản bội.

Hóa ra, dưới một gương mặt đẹp đến mức khiến người ta mê muội như thế,

Lại có thể ẩn giấu một trái tim dối trá và tởm lợm đến cùng cực.

Ngoài miệng thì chê tôi xấu xí đến mức khiến anh ta buồn nôn,

Vậy mà mỗi ngày vẫn giả vờ dịu dàng, tỏ ra yêu sâu đậm.

Rốt cuộc, đâu mới là con người thật của Giang Hoài?

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt có phần lo lắng:

“Vợ ơi… sao tự nhiên em lại lôi giấy đăng ký kết hôn ra xem vậy?”

4.

Tôi lắc đầu, cố gắng cất tiếng:

“Không sao… chỉ là muốn xem lại ngày kỷ niệm cưới của chúng ta thôi.”

Giang Hoài cười đắc ý, nháy mắt với tôi:

“Anh đương nhiên nhớ rồi, chỉ còn một tuần nữa là tròn ba năm.

Chỉ có em mới hay quên, chứ anh thì chưa từng quên chuyện gì cả.

Mình quen nhau năm năm rồi đấy, em là ‘người dẫn đường cho tâm hồn’ của anh mà.”

Anh ta sao có thể thản nhiên như thế,

giả vờ sâu tình đến mức đó?

Tôi nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy.

Cứ như thể… kẻ phụ bạc vô tình ở đây không phải là anh.

Tôi và Giang Hoài quen nhau ở câu lạc bộ Tâm lý học thời đại học.

Khi đó anh mắc chứng trầm cảm nặng.

Cha anh ngoại tình, mẹ anh tự thiêu.

Anh thiếu thốn tình yêu, từng cắt tay, từng lang thang bên bờ sông suốt đêm dài.

Tôi là hội trưởng lúc ấy – cũng từng là một người bước ra từ địa ngục bắt nạt và trầm cảm.

Tôi không thể làm ngơ nhìn anh bị bóng đen trong lòng kéo xuống vực sâu.

Tôi đã nhiều lần đưa anh đi cấp cứu mỗi lần anh muốn tự kết liễu.

Mỗi lần anh nói “sống chẳng có ý nghĩa gì cả,” tôi đều kiên định mà đáp:

“Tương lai sẽ ổn thôi.”

Đúng vậy.

Giờ thì tinh thần anh đã “ổn” đến mức có thể ngoại tình, thậm chí là cùng lúc hai người.

Hoàn toàn quên mất chính mình cũng từng là nạn nhân của một cuộc phản bội.

Tôi mỉm cười với Giang Hoài, cúi đầu ăn từng miếng lừa lăn anh mua về.

Ăn đến nghẹn ngào, đến nước mắt trào ra.

Trong bữa tối, điện thoại anh reo lên.

Anh bắt máy, nói vài câu rồi dập máy ngay.

Lát sau lại có cuộc gọi khác, anh vẫn tắt.

Cuối cùng, anh nhìn tôi, hơi áy náy nói:

“Vợ à, anh xin lỗi. Bên giám đốc Trương có vụ đơn hàng cần điều phối gấp.

Anh phải chạy qua công ty tăng ca một chút.”

Tôi mỉm cười, giọng dịu dàng:

“Đi đi. Em hiểu mà.”

Cả đêm ấy, Giang Hoài không về.

Tôi nằm một mình, trằn trọc suốt đêm, giấc ngủ bị cắt vụn bởi những cơn mộng mị triền miên về anh ta.

Trong mơ, tôi điên cuồng gào hỏi anh:

“Tại sao?

Tại sao đã không ưa tôi, lại còn muốn gắn bó?

Tại sao không sớm nói lời ly hôn, mà phải chọn cách phản bội, đâm sau lưng tôi như thế?”

“Tôi thật sự… xấu xí đến mức khiến anh muốn ói sao?

Tôi xấu đến mức không thể nuốt nổi à?”

Tôi thấy mình quay về thời học sinh — những ngày tháng bị bọn con trai vây quanh, gọi tôi là “anh trai Lý Quỳ,” chê tôi không có chút nữ tính nào.

Tôi đã từng vùng vẫy điên cuồng để thoát ra khỏi vũng lầy đó.

Trong mơ, tôi hỏi anh ta trong nước mắt — từng câu là một nhát dao xoáy vào tim.

Nửa tỉnh nửa mê, tôi siết chặt lấy ngực mình, đau đớn như thể ai đó móc tim tôi ra khỏi lồng ngực.

Trời vừa hửng sáng, tôi tỉnh giấc mà cảm giác như người sắp chết.

Và rồi… tôi nhận ra.

Không biết từ khi nào — tôi đã đặt lịch hẹn một ca phẫu thuật thẩm mỹ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương