Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chiếc hất tung lên không, rồi rơi mạnh xuống đất, nhanh chóng bốc cháy dữ dội.
Tiếng hét kinh hoàng trên đường phố vang lên đợt như sóng trào, mỗi lúc một cao hơn.
Tai tôi ù đi, thấy nghẹt thở, phải mất một lúc lâu mới từ làn khói đen cuồn cuộn lảo đảo bước ra được.
Phía trước, một chiếc giống hệt tôi đã đ.â.m biến dạng, xung quanh tụ tập không ít người.
Xui xẻo !
Hôm nay là ngày gì vậy, đi đến đâu cũng chẳng yên ổn nổi?
May mắn là lúc nãy đang lau nước mắt nên đã dừng , nếu không hậu quả sự không dám tưởng tượng.
Tôi lấy điện thoại ra định gọi báo cảnh sát cho người nạn, chợt nghe thấy một tiếng hét quen thuộc vang lên bên tai.
Giọng nói đầy đau đớn, thê lương, tuyệt vọng đến tột .
Tôi bước lại gần.
Âm thanh càng lúc càng rõ.
“Tư , em không được xảy ra chuyện!”
“Anh không để em gặp chuyện gì đâu, tuyệt đối không!”
Phương Triết!
Anh ấy đang quỳ gối trên mặt đất, siết chặt một hòn đá đập mạnh cửa kính , các đường gân trên trán nổi hằn lên vì tức giận tuyệt vọng.
Anh gào lên, như muốn xé toạc cả tim gan:
“Tư ! Em trả lời anh đi! Em không bỏ anh lại như thế này được! Không !”
Cứ như người trong là cả sinh mạng anh, nếu ấy rời đi, anh cũng chẳng còn gì.
Thấy hòn đá không phá được kính, Phương Triết mặc cho người xung quanh can ngăn, siết chặt nắm đấm, dùng hết sức đập cửa .
Đôi mắt đầy tơ máu, toàn thân chỉ còn lại sự hoảng loạn.
“Là anh sai rồi. Anh không nên giận dỗi em, càng không nên chia . Lẽ ra anh phải giải thích với em từ lâu.”
“Lúc anh đi xem mắt là để nói rõ với họ rằng người anh là em! Cho dù em không muốn kết hôn, cho dù em không anh cũng không sao, chỉ cần em quay lại, anh không cần gì cả. Anh không cần gì hết… Tư , tỉnh lại đi, hãy nghe anh nói một lời thôi!”
Khoảnh khắc này, Phương Triết không còn vẻ kiêu hãnh thường ngày, anh như một chú chó nhỏ đáng thương, cầu xin trong tuyệt vọng.
Trong làn khói dày đặc, lời nói anh vang lên như nhát d.a.o đ.â.m người:
“Đừng bỏ rơi anh… anh xin em đừng bỏ rơi anh…”
Mọi người cố kéo anh ra, bàn chảy m.á.u đến mức lộ cả xương.
thấy cảnh , tôi không kìm nén thêm nữa, bật thốt lên:
“Phương Triết, em ở đây!”
Anh nghe thấy giọng tôi, cả người khựng lại, chậm rãi quay .
Nước mắt lăn dài không ngừng, như không dám tin những gì trước mắt.
Một lúc , anh lao về phía tôi, ôm chặt tôi , giọng nghẹn ngào:
“Là anh sai rồi, Tư . Anh không nên ép em cưới, không nên tự ý đi xem mắt, không nên giận em. Em à, anh chỉ muốn nói với em, em mãi mãi không bao giờ là sự lựa chọn thứ hai anh. Anh em, anh chỉ em thôi…”
“Cho anh thời gian, anh chứng minh điều . Là đấy… đừng rời xa anh, làm ơn, được không?”
Lời anh nói câu chữ in tôi.
Anh không biết là khoảng thời gian chia tôi lúc cũng nhớ tới anh.
Những giọt nước mắt lạnh lẽo anh thấm ướt cổ áo tôi.
Không còn mặc , không còn trốn chạy.
Một lúc lâu , tôi nâng khuôn mặt anh lên, đáp lại:
“Chúng ta bắt lại nhé…”
Anh tôi đắm đuối, trong mắt bừng lên ánh sáng lấp lánh.
11.
khi tôi Phương Triết quay lại với nhau, bệnh tình tôi nhanh chóng được cải thiện.
Cuộc sống dần trở lại quỹ đạo bình thường.
Anh ấy rất quấn quýt tôi, cũng cho tôi đủ không gian riêng.
Chỉ là đôi lúc tôi có nhận ra, anh rất muốn dẫn tôi về nhà ra mắt, lại sợ tôi phản , nên cứ giấu trong không nói.
Hôm , tôi xách theo đủ thứ lỉnh kỉnh đến bệnh viện tìm anh.
Anh ngạc nhiên vô : “Mới qua kỳ nghỉ 1/5 thôi mà em đã bắt sắm Tết rồi sao?”
Tôi cười bí ẩn: “Đi thôi, có chuyện quan trọng lắm.”
“Chuyện gì vậy?”
“Đến nơi rồi nói.”
Khi chúng tôi đến nhà hàng, Nhiêu Hân mẹ ấy đã ngồi sẵn, có vẻ trò chuyện rất vui vẻ.
khi thấy tôi, sắc mặt bác lập tức sa sầm xuống.
“Nhiên Nhiên, con nói anh con có bạn , chẳng lẽ là đang quen… ta?”
“Vâng ạ. Con thấy chị ấy rất tốt. Mẹ, mẹ không thích chị ấy sao?”
Bác sa sầm mặt mày: “Tốt gì chứ? Phương Triết, con không nghe lời mẹ chút phải không? Một đứa con xuất thân từ gia đình như thế, có có bao nhiêu nội hàm? Ngày xưa vì nó mà con cãi nhau với cả nhà, còn tuyên bố không lấy ai ngoài nó, cuối chẳng phải vẫn đá một cú sao? Con quên rồi à, lúc đau khổ thế ?”
“Mẹ—” Phương Triết vừa mở miệng, tôi liền ngăn anh lại.
Tôi đặt quà lên bàn, bình tĩnh lễ phép nói: “Cháu chào bác.”
Bác quay mặt đi, không thèm tôi.
Tôi vẫn điềm tĩnh tiếp lời:
“Bác à, cháu xin lỗi. Trước kia vì còn trẻ bồng bột, chưa suy nghĩ thấu đáo nên đã dễ dàng nói lời chia . Nếu không có sự kiên trì Phương Triết, có lẽ đến giờ cháu vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện. bác yên tâm, giữa cháu anh ấy, chúng cháu hiểu rõ nhau hơn bất kỳ ai. Dù này có xảy ra chuyện gì, dù ai ngăn cản, cháu cũng kiên định bước tiếp anh ấy.”
“Còn nữa, hai năm trước cháu đã đậu cao ở Đại B, còn đạt danh hiệu viên ưu tú. Phương Triết rất giỏi, cháu cũng không thua kém, nên cháu không thấy mình có điểm không xứng với anh ấy cả.”
Bác hừ lạnh một tiếng: “ cao đã là gì? Mấy đứa sinh viên nghèo như tôi thấy nhiều rồi. Phương Triết là con một nhà họ Phương, là hy vọng cả gia đình. Hai người, tôi không đồng ý!”
Vừa dứt lời, Phương Triết lập tức kéo tôi ra phía lưng anh:
“Nếu mẹ đã không đồng ý, con cũng không muốn mẹ khó xử. Con dọn ra ngoài ở riêng đi làm triệt sản. Con không muốn có con với người khác ngoài ấy.
Con triệt sản rồi ấy sống cuộc sống tự do hạnh phúc hai người!”
“Phương Triết, con đang nói gì vậy?!”
“Đồ con bất hiếu! Con sắp ba mươi rồi, mẹ còn trông chờ con cho mẹ bế cháu, giờ con lại nói muốn triệt sản? Con sự muốn tuyệt hậu nhà họ Phương sao?”
Phương Triết đáp: “Là do mẹ ép con.”
“Mẹ à, mẹ đừng chia cắt anh chị nữa được không.” – Nhiêu Hân cũng phụ họa.
Bà Phương cuối cũng thoả hiệp, như dọa cho phát hoảng: “Mẹ mẹ mẹ… được rồi! Mẹ đồng ý.”
Tôi gia đình này cãi nhau mà vô sửng sốt.
Không ngờ một vấn đề lớn như môn đăng hộ đối lại được giải quyết nhẹ nhàng đến thế.
Chẳng lẽ đây chính là… lấy độc trị độc?
một màn “biểu diễn” long trời lở đất, lúc ra về, trên cổ tôi đã đeo đầy vòng ngọc, dây chuyền vàng mà Phương Triết “vòi” được từ mẹ anh.
Tôi chẳng khác hóa thân thành Thần Tài sống.
Phương Triết tôi chăm chú vài giây, rồi thán: “Vợ anh đẹp đấy!”
Chậc chậc.
Chẳng trách người ta nói, mắt kẻ đang còn mù hơn cú đêm.
Phương Triết, tôi chỉ biết thầm gật đồng ý.
Tất cả những gì anh làm vì tôi, bảo là không động là nói dối.
anh chưa kể công, luôn dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất.
Chúng tôi nắm nhau, bước đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây buổi chiều. Lần tiên, tôi mở miệng nói với anh:
“Phương Triết, ơn anh.”
Anh siết nhẹ tôi: “Ngốc à, ra khi một người đàn ông , anh ta lại mong người con ấy thực dụng một chút. Cho nên, từ đến cuối, mọi thứ đều là anh tự nguyện. Em đừng thấy áp lực. Anh chỉ muốn được ở bên em mãi mãi.”
Tôi mím môi cười khẽ: “Ngốc, là anh mới đúng.”