Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Tôi Phương làm rối như tơ vò.

Rốt cuộc thằng cha đang giở trò thế?

tuân theo nguyên tắc “việc hôm nay, trốn được cứ trốn”, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng tôi lén lút bỏ chạy.

Dù cả đêm không ngủ, là một “xã súc” làm hai công việc, tôi vẫn quyết tâm bay đến trà sữa để làm thêm.

Đến chiều, đang bận rộn thì chuông cửa “đinh đoong” vang .

Một chàng trai trẻ mặc đồ thao, sáng sủa, đẹp trai bước quầy.

ơi, em một ly dâu boba, không cần dâu.”

Tôi ngẩng đầu , mặt đầy kinh ngạc.

“Là em?! Trùng hợp .”

Cậu em đáng yêu nở nụ cười, để lộ hai chiếc răng khểnh dễ thương.

“Chẳng lẽ không là em cố ý đến tìm sao?”

Tôi sững người.

Các đồng nghiệp thì lập hiểu vấn đề, mặt mũi hóng hớt như đang kịch.

“Tối đó add được Zalo , em thấy hay đăng ảnh trà , nên nghĩ thử đến có gặp được không, không ngờ gặp được . , có phải là duyên số không?”

Ý tứ mập mờ rõ ràng.

Các đồng nghiệp đồng loạt trêu ghẹo.

Tôi vô cùng xấu hổ, đang nghĩ cách đánh trống lảng thì đuôi mắt lướt qua một góc .

Ở đó có một bóng dáng quen thuộc, đang rình mò nhìn về phía chúng tôi.

Tôi lập nghi ngờ, giả vờ đưa trà sữa cậu em rồi kéo cậu ngồi góc sát cửa sổ, cười rất ngọt ngào.

Quả chưa đến mười phút, một người đàn ông bước với khí thế ngút trời, nữa đứng chắn giữa tôi và cậu em.

Gương mặt lạnh như đang bắt gian tại trận.

“Phương , sao anh lại tìm đến đây?!”

Anh lại tỏ vẻ oan ức: “Nếu tôi không đến thì đầu tôi mọc cỏ mất rồi.”

“Anh theo dõi tôi?” – Tôi bắt đầu nổi nóng.

“Không có.”

Tôi bật cười khẩy, lao ngoài.

Người đang nấp ngoài tường vừa định chạy liền tôi túm lấy, kéo .

Tôi giận dữ : “Còn không à, Phương , tôi công nhận anh có tiền có quyền, anh không tính kế tôi như chứ!”

Nhìn thấy Tâm, sắc mặt anh lập tái nhợt.

Cả bỗng im phăng phắc.

“Ai da, đau, đau… Tư Dao, cậu buông tớ .” – Cô bạn hét .

Mắt tôi đỏ hoe vì : “ Tâm, tớ coi cậu là bạn thân duy nhất. Rốt cuộc anh cậu bao nhiêu tiền mà cậu hết đến khác đối xử với tớ như ? Bảo sao dạo cứ có đàn ông ở bên tớ là Phương lại xuất hiện, thì là do cậu báo tin! Tại sao cậu lại làm ?!”

Cô ấy xoa xoa tai đỏ bừng, lí nhí nhìn tôi: “Tớ cũng ép…”

“Ép? Ai dám ép cậu? Cậu là nữ hán tử mà ngoài đường cũng có tùy tiện kéo được một cô em về làm người yêu. Có tên đàn ông nào dám ép cậu?”

“Đàn ông thì không, là anh ruột thì…”

Tôi: !!!

Cái ? Anh ruột?!

Tôi nhìn cô ấy, lại nhìn Phương , đầu óc đơ toàn tập.

“Không đúng, anh họ Phương, cậu họ …”

“Thì không lấy họ mẹ sao…”

Tôi: “…”

Một lát sau.

… ngày đó cậu và Tuấn Tử xuất hiện ở nhà hàng nơi tớ làm thêm là…”

“Anh tớ sắp đặt.”

“Làm bạn thân tớ?”

“Anh tớ sắp đặt.”

gọi điện?”

“Anh tớ…”

“Đưa tớ bệnh viện?”

“Anh tớ…”

“Cậu em ở bar?”

Cô ấy như cái máy lặp: “Anh tớ… À không không, cái đó là tình cờ!”

Tôi thề.

Hóa trong mối quan hệ , mọi người đều là diễn viên, còn tôi là con hề?

Tôi bùng nổ.

“Phương , anh điên à? Chúng chia tay rồi! Anh chẳng phải bắt đầu mắt rồi sao? Bây giờ làm , theo dõi tôi chắc?!”

Anh mím môi, ánh mắt cụp xuống, trông như chú cún con làm sai việc: “Tôi chỉ sợ em lại biến mất mà không lời nào…”

Tôi: “…”

Cạn lời !

Không khí nữa rơi căng thẳng.

Cậu em định tiếng thì Tâm bịt miệng, cô : “Tư Dao, nếu trách thì trách tớ. Cậu cũng biết lúc trước vì Đoàn Tử mà tớ đuổi khỏi nhà. Nếu không có anh tớ giúp, tớ không biết phải sống sao. Anh ấy không có ý xấu, chỉ là biết cậu sống sao, theo đuổi lại cậu thôi.”

là sao? Chẳng lẽ anh dám anh chưa từng mắt trong lúc vẫn đang yêu tôi?” – Tôi nhìn thẳng Phương .

Anh nhắm mắt: “Chuyện đó là lỗi tôi. Mẹ tôi làm với em, tôi cũng xin lỗi thay. tôi mắt là vì…”

“Lý do thì ai chả có? Tôi một người bạn trai, là khi đứng trước mọi áp lực vẫn chọn tôi một cách kiên định. Nếu từng do dự giữa tôi và người khác, thì đừng chọn tôi. Tôi không làm lựa chọn thứ hai bất kỳ ai. Anh đừng cảm thấy có lỗi, trong mắt tôi, anh và cô mới xứng đôi.”

Tôi giằng tay , giận rời .

Bảo là không đau thì là dối.

Từng đêm mơ về anh, tôi đều tự hỏi, có phải hôm ấy tôi nhìn lầm?

đến hôm nay, anh chính miệng thừa nhận.

Cảm giác như một con d.a.o nhọn đ.â.m thẳng tim tôi.

Ngồi xe, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.

Tầm mắt mờ , con đường phía trước không còn rõ ràng.

Đột , “RẦM——”

Tùy chỉnh
Danh sách chương