Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

9

Nghe tôi nói vậy, Triệu Cường càng nổi điên:

“Lưu Tiện Đệ, mày dám cãi lại tao hả? Tin tao đánh c.h.ế.t mày không!”

Ông ta vừa chửi, vừa dọa tố cáo cả đồn công an.

Nhưng lập tức bị cảnh sát đuổi thẳng ra ngoài.

Tôi thở phào, hoàn thành thủ tục đổi tên.

Nhân viên hỏi:

“Bác muốn đổi thành tên gì?”

Tôi ngại ngùng cười:

“Tôi muốn đổi thành Lưu Châu Ngọc… có quê mùa quá không?”

Vì cả đời tôi chỉ ước được trân trọng, như châu báu vậy.

Vừa dứt lời, khắp nơi vang tiếng vỗ tay.

Người dân có mặt trong trụ sở đồng loạt động viên:

“Không quê đâu bà ơi, bà dũng cảm lắm!”

“Đúng rồi, bà là tấm gương phụ nữ độc lập thời nay!”

“Bà ngầu quá! Cháu mong sau này già đi cũng có khí phách như bà!”

Tôi được khen mà lòng rộn ràng, mỉm cười suốt khi ra ngoài.

Cán bộ nói thủ tục cần vài ngày xét duyệt, tạm thời tôi về chờ.

Nhưng tôi không về nhà Triệu Cường nữa, mà trở lại căn nhà cũ ở quê.

Dù cũ nát, ít nhất nó che mưa chắn gió, quan trọng hơn – chẳng ai sai khiến, chẳng ai coi tôi là ôsin miễn phí.

Thời gian ấy, con trai và Tiểu Phương gọi liên tục, đe dọa:

“Nếu mẹ không về trông Phú Quý, thì coi như đoạn tuyệt quan hệ.”

Triệu Cường cũng gầm lên:

“Mày dám đổi tên thì không còn là người nhà họ Triệu!”

Nhưng tôi cứng lòng, không nghe, cũng chẳng trả lời.

Ba ngày sau, công an báo tin: hồ sơ đổi tên đã duyệt, mời tôi lên làm CMND mới.

Tôi sung sướng cả đêm không ngủ, hôm sau còn mua một bộ quần áo mới.

Ai ngờ, vừa tới cổng đồn công an, đã bị một nhóm phóng viên vây lại, xin phỏng vấn.

Tôi lúng túng, cả đời chỉ quanh quẩn bếp núc, nào gặp cảnh này bao giờ.

Nghe họ nói, tôi mới hay – hôm tôi làm thủ tục, có người quay lại đăng mạng, được lan truyền chóng mặt.

Cư dân mạng bảo câu chuyện của tôi khiến họ nhớ tới mẹ, tới bà của mình.

Bảo rằng tôi đã phá bỏ tàn dư phong kiến, là hình mẫu phụ nữ mới.

Tôi gãi đầu, thấy mình chẳng vĩ đại gì, chỉ là một người phụ nữ bị áp bức quá lâu mà thôi.

Nhưng nếu câu chuyện của tôi có thể khích lệ ai đó, tôi thấy rất vui.

10

Làm xong CMND, tôi kể lại câu chuyện cho các phóng viên.

Nghe xong, nhiều người đỏ mắt.

Tôi lắc lắc tấm thẻ mới, cười an ủi họ:

“Khóc gì chứ, giờ phải vui mới đúng. Tôi đổi tên thành công rồi mà!”

“Sau này, xin mọi người hãy gọi tôi là Lưu Châu Ngọc.”

Nụ cười của tôi được chụp lại, lên hẳn trang nhất của báo.

Nghe nói từ hôm đó, rất nhiều người tên “Chiêu Đệ, Bàn Đệ” cũng rủ nhau đi đổi tên. Thật đáng mừng.

Nhờ các phóng viên giúp, tôi lập tài khoản mạng xã hội, ngày ngày chia sẻ cuộc sống.

Mới mở mà đã có hàng chục vạn người theo dõi, thành “bà cụ hot”.

Đôi khi tôi chỉ ngồi nhà trò chuyện, đã có bao nhiêu bạn trẻ tặng quà online.

Tôi già rồi, chẳng tiêu pha gì nhiều, chẳng mấy chốc cũng tích góp được kha khá.

Khi Triệu Cường và con trai biết tôi lên báo, nổi tiếng, bọn họ lập tức thay đổi thái độ.

Kéo cả xe hơi đến quê, rình rang đòi đón tôi về.

Con trai bám lấy tay tôi, cười nịnh:

“Mẹ giỏi quá! Con đọc báo rồi.

Nghe nói mẹ livestream kiếm tiền dễ lắm, vài chục vạn chắc không khó nhỉ?”

“Con tính rồi, mẹ về đi, khỏi phải làm việc nhà, thuê giúp việc cho khỏe.”

“À, Tiểu Phương bảo nên tranh thủ mua thêm mấy căn nhà.

Sau này Phú Quý lớn lấy vợ, còn lo chuyện cháu chắt nữa.”

Triệu Cường cũng cười hềnh hệch, nắm tay kia của tôi:

“Đúng đấy, à không, không phải Tiện Đệ nữa, giờ là Châu Ngọc phải không?

Tên này hay, nghe đã thấy có phúc.”

“Trước đây tôi sai rồi, lẽ ra phải ủng hộ bà.

Giờ thì cả họ Triệu chúng ta rạng danh rồi.

Từ nay chúng ta sống hòa thuận, thế mới tốt chứ!”

Nhìn mặt mũi hai cha con, tôi lạnh người.

Mới mấy hôm trước còn đòi đuổi tôi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.

Giờ vì tiền mà quay ngoắt thành “người một nhà.”

Con người thật giả dối.

11

Lần này tôi không để họ giở trò nữa.

Tôi vớ ngay cái chổi, quét thẳng họ ra ngoài:

“Một nhà cái gì? Ai một nhà với các người!”

“Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy các người! Một xu cũng đừng hòng!”

“Triệu Cường, ông là đàn ông thì đi ly hôn ngay đi!”

Con trai vẫn níu cổng, không chịu:

“Mẹ, mẹ nói bậy rồi. Mẹ tuổi này rồi còn làm loạn gì nữa?”

“Mẹ nổi tiếng thì nổi tiếng, nhưng sau này già yếu, ai lo cho mẹ? Chẳng phải vẫn là con và bố sao?”

“Mẹ nên xuống nước đi, đừng tự rước khổ vào thân.”

Nghe cái giọng mất dạy ấy, tôi càng uất.

Nuôi nấng nó ngần ấy năm, hóa ra công cốc.

“Yên tâm! Dù c.h.ế.t tôi cũng không cần nhờ đến các người! Đủ chưa?”

Triệu Cường vừa lùi vừa nhổ toẹt bãi đờm xuống đất:

“Phì! Đi thôi con, mặc kệ nó. Tưởng mình là cái thá gì!”

“Cứ tưởng rời khỏi tao còn có ai thèm rước? Đồ đàn bà tiện mạt!”

“Đợi đấy, sớm muộn cũng phải hối hận. Đến lúc cầu xin tao, tao cũng không cho bước vào cửa!”

Nói rồi ông ta kéo con trai, chửi rủa bỏ đi.

Bộ dạng còn chắc mẩm rằng tôi sẽ hối hận.

Trong lòng tôi ngổn ngang – không hiểu sao ngày trước lại chọn một kẻ như thế, để đời mình tan nát.

Càng nghĩ càng chắc chắn: Ly hôn – nhất định phải ly hôn!

Nghe lời khuyên của cư dân mạng, tôi nộp đơn ra tòa.

Người ta bảo ít nhất ba đến sáu tháng mới xử xong.

Tôi thở dài – với hạng người như Triệu Cường, thêm một ngày vợ chồng cũng quá dài.

Tôi tưởng với tính cách ấy, ông ta sẽ không chịu ký, còn dây dưa mặc cả.

Không ngờ, nhận trát tòa xong, ông ta chủ động đòi làm thủ tục càng sớm càng tốt.

Nói rằng một ngày cũng không muốn chờ.

Tôi thấy lạ, nhưng cũng mừng – cuối cùng có thể thoát.

Ngày lấy giấy ly hôn, Triệu Cường ăn mặc bóng bẩy, còn hơn cả ngày cưới.

Mãi tới khi thấy một người phụ nữ khoác tay ông ta, tôi mới hiểu.

Thảo nào ông ta sốt sắng thế – thì ra đã có người mới.

Tùy chỉnh
Danh sách chương