Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm nấu bữa sáng cho cả nhà.
Tôi còn chuẩn bị sẵn cho Phú Quý vài bộ quần áo thay, sữa bột và tã đều để ở chỗ dễ thấy.
Tiểu Phương y như kế hoạch, gãi đầu giả vờ nói hộ khẩu mất rồi, bảo tôi chờ làm lại rồi hãy đi.
Triệu Cường và con trai cũng hùa theo, khuyên tôi ở lại, “chẳng gấp một hai hôm.”
Tôi đau lòng lắm, nhưng vẫn giả bộ đồng ý:
“Được thôi, tôi không vội, ở lại với mọi người cũng được.”
Tiểu Phương vui mừng ra mặt, niềm nở bóp vai tôi:
“Mẹ là nhất rồi! Thế con đi ra ngoài đây, Phú Quý mẹ nhớ trông nhé.”
“À, quần áo mới của con mẹ nhớ giặt tay, kẻo loang màu.”
“Trưa con muốn ăn thịt kho tàu, nhớ mua rau hữu cơ ở chợ nhé…”
Tôi im lặng gật đầu, cái gì cũng nhận.
Đợi thấy họ ra khỏi nhà, tôi mới ôm Phú Quý gửi nhờ nhà hàng xóm, chuẩn bị lên đường.
Lần này tôi chẳng mang gì, chỉ cầm theo CMND và hộ khẩu.
Khi Triệu Cường và con phát hiện, tôi đã ngồi trên xe khách về quê.
Càng xa nhà, tôi càng thấy mình gần hơn với ước nguyện.
Triệu Cường điên cuồng gọi điện, dù cách một cái điện thoại tôi vẫn cảm nhận được cơn giận dữ của ông ta.
Tôi dứt khoát không nghe.
Con trai và Tiểu Phương thì gửi cả loạt tin nhắn thoại:
“Mẹ, về mau đi, Phú Quý quấy khóc kìa.”
“Giặt đồ, đi chợ nấu ăn chẳng làm gì cả, nhà loạn hết rồi còn ai dọn đây?”
“Mẹ à, con nói thật, lúc cần mẹ không có, sau này già rồi đừng mong bọn con lo cho!”
“Bố bảo đây là cơ hội cuối, giờ quay đầu vẫn kịp!”
Nghe cái giọng om sòm đó, tôi tắt nguồn.
Đúng là ồn ào.
Sao tôi có thể quay đầu? Mỗi bước tôi đi bây giờ đều nhẹ hơn nhiều so với lúc ở nhà.
7
Suốt mấy chục năm, Triệu Cường và con trai luôn nói với tôi:
“Đổi tên phiền lắm, mất rất nhiều thời gian.”
Nhưng hôm nay tôi mới biết:
Từ nhà đến công an xã chỉ mất vỏn vẹn hai tiếng.
Hai tiếng không đủ để tôi giặt tay quần áo mới của Tiểu Phương, không đủ để tôi đi chợ nấu một bữa cơm.
Vậy mà quãng đường hai tiếng ấy, tôi mất sáu mươi năm mới đi xong.
Thấy cán bộ làm việc, tôi run run đưa CMND.
Tay cứ xoa nhau, lấy hết can đảm hỏi:
“Chào đồng chí, tôi muốn… đổi tên.
Đổi tên… có phiền không?”
Chị cán bộ ngạc nhiên nhìn tôi:
“Bác à, tuổi này rồi vẫn muốn đổi tên sao?”
Nhưng vừa thấy tên trên giấy tờ, chị lập tức hiểu ngay.
Mỉm cười, chị đưa tôi một tờ đơn:
“Không phiền đâu bác, điền vào đây là cháu nộp được rồi.”
Tôi ngẩng đầu, không tin nổi:
“Chỉ… thế này thôi ư?”
Tôi vẫn tưởng đổi tên là chuyện cực khó.
Nên Triệu Cường mới “không có thời gian”, con trai mới “ngại lằng nhằng”.
Thì ra, không phải họ bận, mà là… họ không muốn.
Cầm tờ đơn, mắt tôi ươn ướt – vừa tủi, vừa xót, vừa mừng.
May mà, chưa muộn.
Đúng lúc tôi định ký, Triệu Cường bất ngờ xông vào.
Ông ta chụp lấy tay tôi:
“Con mụ thối tha! Không có tao cho phép, xem ai dám cho mày đổi tên!”
8
Tôi theo phản xạ ôm chặt tờ đơn.
Nhưng sức ông ta quá mạnh, giật mất rồi xé tan nát.
Vừa giẫm đạp mảnh giấy dưới chân, ông ta vừa chửi:
“Đổi tên hả! Con đĩ già!”
“Tên Lưu Tiện Đệ thì sao? Bố mẹ mày cũng chẳng thương mày, mày sinh ra đã hèn hạ!”
“Mày không có nhà mẹ đẻ chống lưng, mệnh tiện nhân là đúng rồi!”
Tôi run bần bật, tức đến phát run.
Mấy chục năm chung sống, ông ta thừa biết cách nào đ.â.m vào chỗ đau nhất của tôi.
Nhưng đây là trụ sở công an, ông ta chẳng thể muốn làm gì thì làm.
Ngay lập tức, mấy cán bộ giữ chặt, yêu cầu ông ta ra ngoài.
Triệu Cường vẫn gào ầm:
“Tại sao đuổi tao? Tao là chồng nó! Tao là chủ nhà họ Triệu!”
“Các người cho nó đổi tên, hỏi ý kiến tao chưa?”
“Nó chưa ly hôn, thì còn phải nghe tao quản! Tao không đồng ý đổi tên!”
Nghe tới đây, tôi giơ tay tát thẳng mặt ông ta:
“Ông không đồng ý thì đã sao? Tôi khó khăn lắm mới tới đây, không để ông phá nữa!”
Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại hỏi cán bộ:
“Đồng chí, đổi tên có cần người nhà ký không?”
Chị cán bộ thương hại nhìn tôi, nhanh chóng đưa tờ đơn khác:
“Không cần đâu bác, chỉ cần bác ký là được.”
Câu ấy cho tôi sức mạnh.
Tôi viết nhanh nhất trong đời, điền xong rồi giơ tờ đơn trước mặt Triệu Cường:
“Thấy chưa, Triệu Cường? Tôi ký là đủ!”
“Ông tưởng bây giờ vẫn như hai chục năm trước, ông hét lên là cấm tôi sinh mổ, cấm tôi tiêm giảm đau sao? Không còn nữa!”
“Thời thế đổi rồi! Tôi không để ông bắt nạt nữa!”
“Từ nay tôi không còn là Lưu Tiện Đệ, tôi tự làm chủ đời mình!”
Nói tới đó, tôi òa khóc.
Những lời ấy không chỉ nói với ông ta – mà còn nói cho chính tôi.
Tôi nhớ mãi năm đó, bụng chửa vượt mặt quỳ gối xin ông ta cho tiêm giảm đau.
Ông ta cùng mẹ chồng kiên quyết phản đối, nói “gây tê thì con trai sinh ra sẽ đần độn.”
Kết cục, tôi khó sinh, vật lộn suốt đêm, mấy lần ngất lịm.
Ngay cả bác sĩ cũng khuyên mổ gấp.
Triệu Cường chỉ hờ hững:
“Đẻ thì phải đau, có c.h.ế.t đâu mà sợ.”
Tôi khắc ghi cảm giác số phận bị bóp chặt trong tay kẻ khác.
Và tôi thề: từ nay, dù chỉ một ngày, tôi cũng phải sống cho chính mình.