Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
lẽ, tôi?
Nên nói lời ?
Cậu nói thất tình, là vì tôi?
“Tĩnh Tĩnh, gặp trai tôi .” Thầy nói.
Xong , sao tự dưng nhắc đến chuyện này.
“Ừm.” Tôi bắt đầu lo lắng.
“Nó tính khí hơi khó, nhưng dạ không xấu.” Thầy nói tiếp.
Tôi tôi tôi…
lẽ thầy định giới thiệu tôi cho trai thầy?
Cái gì này?
Nếu thật sự thành đôi sau này tôi phải gọi ông ấy là thầy hay là ba đây?
Ngại chết đi được.
“Ừm.” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
“ cô sinh viên năm cuối trong tổ nghiên cứu của chúng có hợp với nó không?”
“Hả?”
Tôi mất ba giây phản ứng kịp.
rơi thẳng từ mây xanh xuống mặt đất.
“ được ạ.” Suýt tôi cắn phải lưỡi mình.
“ chứ gì, sắp xếp giúp tôi buổi nướng thịt gì đi, để hai đứa làm quen.
Tôi cô bé ngoan ngoãn, gốc gác, còn hơn đứa bên ngoài mà nó hay chơi cùng, điều hơn nhiều.
Tiện cho thằng nhóc .”
Thầy cứ nói liên hồi.
Mà tôi , nghe vào chữ nào .
21
Hai ngày sau , tôi hầu như không thèm để ý đến .
Chủ yếu là vì cứ nghĩ đến chuyện thầy hướng dẫn định giới thiệu học chung nhóm cho cậu ấy, tôi khó chịu khắp người.
“ , cậu lớn hơn chút, hay nhỏ hơn?” Ăn xong cơm, tôi đi dạo cùng cậu ấy, nhỏ giọng .
“ cái này làm gì?” Cậu ấy nhìn tôi.
Tôi mệt não luôn .
“ trả lời đi.”
“……” Cậu ấy không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm tôi, “Chị muốn nói với tôi là thật ra chị giấu , chị mười tám? Tôi tin.”
Cậu nói năng nghiêm túc bao giờ.
“ cậu có cô bé tầm mười chín không?”
“……” Cậu ấy nhìn tôi, “ chứ, ai không trẻ?”
Tim tôi “thịch” cái.
Tức đến mức như có ngọn lửa bùng lên trong , sắp đốt tôi thành tro luôn .
“ cậu đi tìm bé mười chín đi.” Tôi quay người bỏ đi luôn.
“Chị đến tháng à? Sao nổi nóng dữ ?” đặt điện thoại xuống, đuổi theo tôi.
“Liên quan quái gì đến cậu.”
“Liên quan đến tôi.” Cậu ấy nắm lấy tay tôi, không chịu buông.
Tôi giằng ra, tiếp tục đi về phía trước.
“Hôm nay chị làm sao ?” Cậu đuổi theo, không nắm tay tôi , chỉ đi theo phía sau.
“Không sao.” Tôi không mở lời nào.
mười chín , tôi đã hai mươi tư, chúng tôi cách nhau năm .
Cậu ấy chơi, tính cách hướng ngoại, bạn bè đầy rẫy, đi đến đâu là trung tâm.
Còn tôi, tính cách khép kín, là kiểu suốt ngày ở nhà, đến đâu sợ xã giao.
Cậu ấy còn là trai thầy hướng dẫn của tôi.
Nhìn vào đâu, tôi và cậu ấy không hợp.
Chính vì , dù tôi rung động với cậu ấy, nhưng không dám tỏ tình.
Tôi giữa chúng tôi không thể, nhưng trong vẫn cứ mong chờ.
Mà mong chờ là khiến người tuyệt vọng nhất.
Còn cậu ấy hiểu gì.
Chỉ đơn thuần cảm tôi vui vẻ, chơi cùng tôi vui.
Nghĩ đến , tôi mệt mỏi rã rời.
“Sắp đến sinh nhật chị .” Cậu đột nhiên đổi chủ đề.
“……” Tôi im lặng không nói.
Cậu ấy không nhắc tôi quên mất, hình như Bảy là sinh nhật tôi.
“Muốn quà gì?” Cậu .
“Không muốn.” Tôi không muốn bị cảm xúc mà cậu ấy mang đến dẫn dắt . “Cậu định ở đây đến bao giờ? Không cần đi học à?”
“Trường tôi đang bùng dịch, còn tháng .”
à…
“ chị đấy, muốn quà gì?”
“Không nghĩ tới, thật sự không có gì muốn.”
Tôi nói thật .
Túi xách, quần áo, giày dép, học cao học hai năm, tôi còn hứng thú với .
“Ồ.” Cậu ấy nghi ngờ liếc tôi cái. “ tôi sẽ tặng chị muốn.”
Tôi muốn gì?
Ngay cả tôi còn không .