Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
của tôi dọn dẹp cơ bản hằng biệt thự lo ba bữa cơm.
quen thân hơn, tôi mới hiểu vì những người trước đây đều bị cô đuổi.
Cô theo chủ nghĩa DINK (không kết hôn, không con). Trước đây, cô chồng cũ từng thỏa thuận sẽ không con.
đến năm bốn mươi tuổi, chồng cô hối hận, lén lút bao nuôi một nữ trẻ đẹp bên ngoài, luôn đứa con .
Cô không chịu nổi, nên ly hôn.
những người đó, biết cô không có con, liền nảy ý đồ.
Người thì khuyên cô nhận con nuôi, kẻ thì xúi cô tái hôn với người đã có con riêng, để “có cả chồng lẫn con”.
Tôi cười nhạt rồi :
“Cô , đừng để tâm mấy lời tào lao đó!”
“Cô nhìn tôi đây này, chồng tôi còn sống nhăn răng, tôi có con , có cả nội. rồi ?”
“Chồng thì ngoại tình lưng, con thì hùa theo ba nó bắt nạt tôi, nội thì khinh thường, đến mức còn nằng nặc đòi nhân tình của ông nội đi họp phụ huynh thay vì tôi.”
“Cho nên, phụ nữ cả đời này, chồng con gì cũng chẳng đáng tin cả!”
“Thứ duy nhất có thể nương tựa, chính tiền tay, nhà xe đứng tên mình.”
Cô cười sảng khoái, tôi dù không học cao hiểu rộng, đầu óc thông suốt hơn cả khối người có bằng cấp.
Mọi người công ty đều cô khó tính, tôi thấy, khoảng thời gian làm cho cô ấy quãng đời hạnh phúc nhất 59 năm cuộc đời tôi.
Ở đây, tôi không còn phải nhẫn nhịn mùi tất thối vứt bừa bãi, không cần dè xẻn từng đồng ba để nuôi sáu miệng ăn.
nhà có robot hút bụi, máy giặt sấy một, máy rửa bát, thực phẩm mỗi đều được giao tận nơi.
Lúc rảnh, cô dạy tôi cắm hoa, tập viết thư pháp, còn dẫn tôi đi du lịch khắp nơi trên giới.
Cô ấy cười bảo tôi “bạn đồng hành lý tưởng nhất” — đi đâu cũng nghe theo sắp xếp, không phàn nàn, không làm mất hứng.
Tôi cũng cười đáp:
“Nếu biết làm bảo mẫu cho cô sướng này, tôi đã chẳng thèm lấy chồng rồi!”
16
tôi đang đi du lịch vòng quanh giới cùng cô , thì gia đình chồng cũ tôi rơi vào khốn khổ.
Chị Cẩm Phượng kể rằng, tôi bỏ đi, không ai nổi đứa nhỏ, thuê thì không có tiền.
Con dâu con bàn bạc với nhau, cuối cùng xúi chồng tôi rước “tri kỷ đỏ” nhà .
Chồng tôi vốn đã mê mẩn cô ta từ lâu, nhất chồng cô ta mất vì ung thư gan.
Vừa nghe con con dâu ủng hộ, ông ta mừng rỡ hí hửng rước người ngay.
cứ tưởng làm khách như trước, cần thể hiện bộ dạng dịu dàng tử tế, nặng nhọc thì tôi sẽ lo.
Nào ngờ, vừa cho thuê nhà, xách vali đến ở chưa được ba , cả nhà đã lộ nguyên hình.
Chồng tôi con vẫn như cũ, đưa cho cô ta ba , bắt lo toàn bộ hoạt cho sáu người.
Con dâu thì nhét luôn bé Xuyên Xuyên vào tay cô ta, bắt con, kèm học cho lớn, còn phải đưa đón nó đi học thêm, học năng khiếu.
chưa từng chịu khổ bao giờ.
ba dọn , cô ta đã chịu không nổi, khóc lóc đòi dọn ra ngoài.
“Ba nuôi cả sáu miệng ăn một tháng? Còn phải trả điện nước ga? Bộ mấy người không biết giá cả bây giờ nào hả?”
“Đi ăn đồ nướng ngoài đường thôi cũng mất năm sáu trăm, ba làm được gì?”
Chồng tôi bực bội : “ không đủ? Hồi xưa Tú Anh tiêu ba dư dả, còn để dành được cơ mà.”
lập tức sa sầm mặt:
“Nếu Tú Anh giỏi , không đi tìm bà ấy mà ?!”
xong, cô ta ném hết mọi , chẳng thèm làm gì nữa.
Mặc cho chồng tôi đang bị thương nằm một chỗ, đứa nheo nhóc, cô ta bỏ nhà đi chơi cả , đến tận nửa đêm mới vác xác .
Con con dâu tức đến tím mặt không dám lên tiếng.
Dù họ vẫn còn cậy vào con giùm.
Cả nhà bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định tăng tiền hoạt cho cô ta lên năm một tháng.
Không ngờ, vừa cầm được tiền, liền chạy ra trung tâm thương mại sắm ngay bộ quần áo mới, một đôi giày da mới.
Cô ta còn bỏ 800 nghìn để làm kiểu tóc.
Làm móng tay hết 668 nghìn.
Tối nhà, trên bàn ăn có mỗi nồi cháo trắng một đĩa dưa mặn nhỏ, cả nhà nhìn nhau mặt đen như than.