Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

07

đường đến nhà bạn thân, điện thoại của Cố Diễn Đông bất ngờ gọi đến.

Tôi do dự một , không nghe máy.

Một lát sau, bên kia ngắt cuộc gọi.

Cố Diễn Đông cũng không gọi lại lần nữa.

Thực ra anh ấy vẫn luôn có tính cách như .

Bên nào cũng lạnh lùng, kiêu ngạo, khó gần.

Chỉ khi giường.

Tôi mới có thể thấy mặt khác của anh ấy, khi anh buông bỏ vẻ ngạo ấy.

08

Cố Diễn Đông đặt điện thoại xuống, gọi thư ký vào.

“Chuẩn bị xe đi, tôi muốn về nhà.”

Thư ký lại đưa anh một phong bì lớn:

“Tổng giám đốc Cố, đây là đồ phu nhân gửi qua dịch vụ chuyển phát trong thành phố.”

Cố Diễn Đông ấn ngón tay vào thái dương, sắc mặt như dịu đi đôi chút.

“Đưa tôi.”

Anh đưa tay nhận , mở phong bì.

nhẫn rơi ra tiên.

Sắc mặt của Cố Diễn Đông lập tức thay đổi.

nhẫn cưới của anh và Lâm Giai Kỳ, chính tay anh đã phác họa thiết kế.

Liếc sơ qua là nhận ra ngay.

Anh nhặt nhẫn lên, rồi hết đồ bên trong phong bì ra.

Khi thấy dòng chữ to “Thỏa thuận ly .”

Anh chỉ cảm thấy cơn đau sau một đêm thức trắng để họp hành bỗng nặng thêm.

Khi với tay thỏa thuận ly , ánh mắt anh lại rơi vào tờ giấy ghi chú.

“Kỹ thuật của anh thật sự rất tệ.

Một năm 365 , mãi chỉ có một kiểu.”

Sắc mặt của Cố Diễn Đông dần trầm lại, lạnh lẽo.

Kỹ thuật của anh tệ?

Cố Diễn Đông bật một điếu thuốc, nhạt trong cơn giận.

Lâm Giai Kỳ không lẽ đã quên, cô đã làm sơ mi và quần tây của anh nhăn nhúm đến mức nào.

Cô đã xấu hổ đến nỗi che mặt, không dám nhìn anh ra sao?

365 , mãi chỉ một kiểu sao?

Cố Diễn Đông nghĩ, nếu Lâm Giai Kỳ ngay bây giờ đứng mặt anh.

Anh nhất định sẽ nắm sau gáy cô, ép cô vào cửa sổ kính sát đất.

dù cô có khóc lóc cầu xin và gọi anh là chồng cũng chẳng có ích gì.

Anh lạnh mặt dập tắt điếu thuốc.

Cô giỏi thật, lật ngược tình thế cứ như không.

Anh là không nên mềm lòng với cô giường.

Cố Diễn Đông phất tay thư ký ra .

Anh lại cầm điện thoại lên gọi.

Nhưng cuộc gọi bị từ chối.

Cố Diễn Đông kiên nhẫn gọi lần thứ ba.

Và lần này, điện thoại hoàn toàn không thể kết nối.

Cùng đó, người giúp việc căn phòng cưới gọi điện tới.

“Thưa ông Cố, chúng tôi kiểm tra camera mới biết, bà chủ đã rời đi từ sáng sớm.

Hơn nữa, bà chủ còn xóa hết dấu vân tay của mình khóa cửa.”

Cố Diễn Đông chỉ cảm thấy cơn đau càng thêm trầm trọng.

Anh ấn ngón tay vào thái dương đau nhức:

“Camera còn ghi lại gì nữa không?”

“À rồi, khi đi, bà chủ còn mang cả Thang Viên…”

Cố Diễn Đông lại bật giận dữ.

là chuyện chỉ có Lâm Giai Kỳ mới làm .

Gây chuyện ly cũng không quên mang chú chó anh mua.

Cô không nỡ rời xa con chó, nhưng lại dám rời bỏ anh.

Anh là thua kém cả con chó.

09

Tôi nhà bạn thân Phương Tình đến thứ ba.

Thấy tôi vẫn buồn bã, cô ấy kéo tôi ra ăn lẩu.

Nhân tiện ghé trung tâm thương mại, mua vài váy mới.

Tôi giảm năm cân chỉ trong ba , eo nhỏ đi nhưng may mắn là vòng ngực không bị giảm.

Phương Tình đi quanh tôi hai vòng, tặc lưỡi khen ngợi:

“Em gái của chúng ta vẫn xinh đẹp, da dẻ mịn màng, còn có nước chảy ra nữa này.

Đừng vì lão già đó buồn nữa, tối nay chị đưa em đi ăn chút gì đó mới mẻ, tràn đầy sức sống.”

Phương Tình đưa tôi đến một quán bar mới mở.

Nhưng tôi vẫn không có hứng thú.

Uống nửa ly cocktail, Phương Tình gọi tôi đứng dậy đi nhảy.

Tôi định từ chối thì…

“Giai Kỳ?”

Một giọng nam trầm ấm bất ngờ vang lên từ phía sau.

phản xạ tôi quay lại, thấy Chu Tấn Nhiên.

“Đàn anh?

Anh về nước rồi sao?”

“Ừ, mới về cách đây hai .”

Chu Tấn Nhiên mỉm tới:

“Anh định mấy hôm nữa liên lạc với em, không ngờ lại gặp đây.”

“Tấn Nhiên, không giới thiệu sao?”

, em gái xinh thế này.”

Nụ trong mắt Chu Tấn Nhiên càng thêm sâu.

Anh tới bên cạnh tôi, rất tự nhiên tay lên vai tôi:

“Đây là Giai Kỳ, Lâm Giai Kỳ, cô em khóa dưới tôi thường nhắc tới.”

“Giai Kỳ, đây là bạn học của anh nước , em cũng cứ gọi là đàn anh rồi.”

Tôi định ngoan ngoãn chào hỏi.

Phương Tình bất ngờ huých tôi một cái thật mạnh.

“Phương Tình?”

Phương Tình điên cuồng nháy mắt ra hiệu với tôi, đến mức lông mi giả của cô ấy suýt bay ra.

Tôi ngốc nghếch nhìn ánh mắt của cô ấy.

Trong ánh sáng mờ mờ của quán bar, Cố Diễn Đông đứng không xa quầy bar.

Anh ráo, mặc một bộ vest đen lịch lãm.

Bên cùng tông màu.

Giữa đám đông cùng những người trẻ ăn mặc thời thượng, anh nổi bật và cuốn hút đến lạ.

Anh cứ đứng yên như , ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi.

Một sau, tôi mới bừng tỉnh.

Tôi vội vàng lách sang một bên, né khỏi bàn tay của Chu Tấn Nhiên đặt vai tôi.

Không hiểu sao, tim tôi đập nhanh dữ dội.

Suy nghĩ tiên lại là, liệu có phải Cố Diễn Đông tức giận.

Tôi rất sợ anh ấy giận.

Mỗi khi anh giận, chỉ cần thấy anh lạnh mặt tháo đồng hồ, là tôi biết đêm nay mình tiêu đời rồi.

“Giai Kỳ, em sao ?”

Chu Tấn Nhiên nhìn tôi với vẻ lo lắng.

Có lẽ thấy sắc mặt tôi không ổn, anh đưa tay định chạm vào trán tôi.

Tôi vội lùi lại, suýt nữa vấp ghế ngã xuống.

Chu Tấn Nhiên đứng gần, kịp thời đỡ eo tôi.

“Giai Kỳ, cẩn thận.”

Nhưng tay anh chạm vào eo tôi.

Cổ tay tôi bị ai đó giữ chặt.

Ngay sau đó là một lực kéo mạnh mẽ.

Cả người tôi bị Cố Diễn Đông kéo vào lòng.

Ánh mắt anh lướt qua cổ chữ V của váy tôi mặc.

Ánh mắt anh lập tức trở nên sắc bén.

“Cố Diễn Đông… buông tay ra.”

Tôi nhíu mày cố đẩy anh ra.

Nhưng anh lại cởi và quấn nó quanh người tôi.

“Tôi không cần của anh.”

Tôi ngẩng lên trừng mắt nhìn anh, định hất ra.

Cố Diễn Đông một tay giữ chặt tôi lại.

Anh hơi cúi xuống, ghé sát.

Hơi thở ấm nóng lướt qua tai tôi, đầy kích thích.

“Lâm Giai Kỳ.

Tôi đã quá mềm lòng với em rồi.”

Tôi bản năng mở mắt ra.

Nhưng lại thấy trong ánh mắt Cố Diễn Đông ánh lên sự chiếm hữu đáng sợ đến cực điểm.

Tôi thậm chí có thể cảm nhận .

như có một con thú dữ thức tỉnh trong anh.

Và tôi sẽ bị con thú dữ ấy, từng chút từng chút, nuốt chửng.

10

như từ mọi chuyện đã luôn như .

Anh luôn chiếm giữ thế chủ động, đứng .

Còn tôi, chỉ là một người bình thường và nhỏ bé.

mặt anh, tôi nào cũng bị động và e dè.

Nỗi sợ hãi trong lòng dần dần bị sự ấm ức thay thế.

Nước mắt không kìm ngấn quanh viền mắt.

Khi nó sắp rơi xuống, anh đưa tay lau đi.

“Về nhà, tôi sẽ tính sổ với em sau.”

Cố Diễn Đông nói xong, lên một , chắn tôi ra sau lưng.

như đây là lần tiên anh nhìn thẳng vào Chu Tấn Nhiên.

Nhưng cũng chỉ một cái liếc lạnh lùng, rồi chuyển hướng.

“Phương Tình, tôi đưa Giai Kỳ về , mọi người cứ chơi vui vẻ.”

“Ồ, , thưa anh Cố.”

Phương Tình lắp bắp trả lời, đưa tôi một ánh mắt kiểu như “tự cầu phúc đi nhé.”

Cố Diễn Đông không nói thêm gì.

Anh rất tự nhiên vòng tay ôm eo tôi, định xoay người.

Thì Chu Tấn Nhiên bỗng lên tiếng:

“Anh Cố.”

chân của Cố Diễn Đông khựng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Chu Tấn Nhiên:

“Cậu Chu, có chuyện gì sao?”

Chu Tấn Nhiên bình tĩnh đối diện, không chút sợ hãi:

như Giai Kỳ không muốn về với anh.”

Nghe , Cố Diễn Đông như bật lạnh:

“Chuyện giữa tôi và vợ mình, có vẻ như không đến lượt cậu Chu xen vào.”

“Giai Kỳ là đàn em của tôi.

Tôi là một người đàn anh cô ấy tin tưởng…”

“Đàn anh đáng tin tưởng?”

Ánh mắt Cố Diễn Đông đầy vẻ trêu chọc khi nhìn người đàn ông mặt:

“Khi tôi và Giai Kỳ tổ chức đám cưới, hình như cậu Chu còn chẳng có tư cách nhận lời mời.”

Sắc mặt Chu Tấn Nhiên lập tức thay đổi.

Cố Diễn Đông không nói thêm gì nữa, nắm cổ tay tôi kéo đi ra .

Anh lớn, chân dài, rất nhanh.

Tôi mang đôi giày gót mũi nhọn, khó kịp chân anh.

Nếu là đây, Cố Diễn Đông chắc chắn sẽ chậm lại để phối hợp với tôi.

Nhưng tối nay, anh như thật sự nổi giận.

Đến bên xe, cuối cùng tôi cũng tìm cơ hội để hất tay anh ra.

“Cố Diễn Đông, tôi đã quyết định ly với anh rồi.

Nên chuyện của tôi không liên quan đến anh, tôi cũng không cần anh quản.”

“Ly ?”

Cố Diễn Đông lạnh:

nên, em làm loạn với tôi là vì cậu Chu Tấn Nhiên kia?”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến anh ấy?”

Tôi tức giận đến không chịu nổi:

“Cố Diễn Đông, anh là kẻ ác dám lên tiếng !”

“Tôi là kẻ ác?”

Ánh mắt Cố Diễn Đông càng càng lạnh:

“Lâm Giai Kỳ, em vô cớ đòi ly với tôi.

Lại còn vai thân thiết với Chu Tấn Nhiên trong quán bar.

Chữ nào trong số này không phải sự thật?”

“Cố Diễn Đông!”

Tôi tức giận ấm ức.

Mấy nay, đêm nào tôi cũng mất ngủ, ăn uống chẳng ra sao.

Người tôi gầy đi trông thấy.

Còn anh thì làm gì?

Ba không thèm tìm tôi.

Chắc hẳn là luôn bên Tống Thanh Nguyệt, không?

Bây giờ anh xuất hiện, chẳng cần phân biệt sai đã gán tôi tội danh lớn.

“Lâm Giai Kỳ, bây giờ em ngoan ngoãn tôi về nhà.

Mọi chuyện tối nay, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra.”

Cố Diễn Đông nhìn tôi từ .

Giọng anh vẫn dịu dàng, nhưng lại đầy áp đặt và lạnh lẽo.

Lòng tôi như rơi vào giữa băng tuyết.

Lạnh thấu xương.

Tôi không muốn nói gì với anh nữa.

Ban tôi định chất vấn, muốn chỉ trích anh.

Nhưng giờ đây đột nhiên cảm thấy tất cả đều vô nghĩa.

“Tôi sẽ không về với anh.

Ký vào thỏa thuận ly đi, Cố Diễn Đông, gặp nhau tại Cục Dân chính.”

Nói xong, tôi giật của anh ném lại anh.

Quay người rời đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương