Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Điều đó khiến tôi chột dạ — chẳng lẽ, anh ta cũng trọng sinh rồi?

Và ngay câu nói tiếp theo của anh ta đã xác nhận nghi ngờ ấy.

“Cô đến đây để nói Như Huân bị HIV, bảo tôi tránh xa cô ấy, còn giả mạo báo cáo khám sức khỏe đúng không?”

“Chiêu trò cũ rích như thế, cô nghĩ tôi sẽ tin à?”

“Tốt nhất là cô nên thu lại sự ghen tị của mình đi. Cũng may lần này Như Huân không sao, nếu không thì tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”

Tôi bật cười lạnh, nhưng khoé mắt lại cay cay.

Anh ta vẫn vậy — chưa từng thay đổi.

Vì Tống Như Huân, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Chỉ là… không biết anh ta có biết rằng, Tống Như Huân mượn cớ nói mình mắc bệnh nan y, nhưng thực chất là đang giấu chuyện nhiễm HIV?

Tôi không muốn để lộ quá sớm, để anh ta cảnh giác.

Nên trong đầu liền nảy ra một kế.

Tôi giả vờ vô tội, ép ra hai giọt nước mắt, giọng đau khổ:

“Anh đang nói gì vậy? HIV gì cơ?”

“Em chỉ định đến báo với anh… rằng bố em không còn đồng ý cho em lấy anh nữa. Ai ngờ vừa tới thì thấy anh và Tống Như Huân đang làm cái chuyện đó trong phòng…”

“Anh không nói cô ta chỉ là em gái anh thôi sao? Anh làm tôi thật sự thất vọng.”

Tưởng Thiếu Kiệt nhất thời nghẹn họng.

Những chuyện này… kiếp trước chưa từng xảy ra.

Huống hồ kiếp này Tống Như Huân cũng chưa bị tôi hại chết.

Anh ta không thể công khai trở mặt với tôi, đành phải giả vờ dỗ dành:

“Được rồi, em đừng nghĩ linh tinh. Như Huân không khỏe, anh chỉ đang… xoa bóp cho cô ấy thôi.”

Nghe cái giọng nói lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn và khó chịu kia…

Tôi ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng, em tin anh.”

“Vậy… còn chuyện bố em thì…”

Chưa kịp nói hết câu, Tưởng Thiếu Kiệt đã lạnh giọng cắt ngang:

“Đã vậy thì cứ hủy hôn đi.”

“Em biết mà, Như Huân bệnh nặng như vậy, ước nguyện lớn nhất của cô ấy là được lấy anh. Anh muốn hoàn thành tâm nguyện đó cho cô ấy.”

Chưa để tôi phản ứng, anh ta đã dứt khoát cúp máy.

Tối hôm đó, Tống Như Huân vui vẻ đăng ảnh khoe được Tưởng Thiếu Kiệt cầu hôn.

Còn công khai thông báo: lễ cưới sẽ được tổ chức sau một tuần.

Trùng hợp thay, đó chính là ngày cưới ban đầu của tôi và Tưởng Thiếu Kiệt.

Thời gian, địa điểm… tất cả đều giữ nguyên. Chỉ khác mỗi cô dâu.

Anh ta thậm chí chẳng buồn che giấu nữa, vội vàng đưa Tống Như Huân vào cửa.

3

Không lâu sau, Tống Như Huân còn nhắn tin mời tôi làm phù dâu cho cô ta.

Thậm chí còn khóc lóc kể lể rằng mình chẳng có bạn bè nào, chỉ biết trông cậy vào tôi.

Ý tứ châm chọc lộ rõ mồn một.

Tôi vờ như không thấy, sáng hôm sau vẫn bình thản đến bệnh viện đi làm như mọi ngày.

Trong lúc đó, Tưởng Thiếu Kiệt gọi cho tôi mấy cuộc, tôi đều không bắt máy.

Buổi trưa, khi tôi cùng đồng nghiệp đi ăn rồi quay lại, từ xa đã thấy Tống Như Huân đang ngồi trên hành lang bệnh viện.

Tưởng Thiếu Kiệt ngồi cạnh, cẩn thận rót nước cho cô ta uống thuốc, ánh mắt đầy xót xa:

“Em rốt cuộc bị bệnh gì mà ngày nào cũng phải uống bao nhiêu là thuốc thế này?”

“Em không chịu nói gì cả, anh chỉ mong có thể chia sẻ một phần đau đớn của em…”

Tống Như Huân hơi sững người, vẻ mặt thoáng chột dạ:

“Nói ra thì có ích gì… bệnh này đâu có cách nào chữa.”

Tôi đứng từ xa nhìn, trong lòng cười lạnh.

Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, mong muốn “chia sẻ” của anh ta sẽ thành sự thật đấy.

Một đồng nghiệp bên cạnh tôi thì thào:

“Anh chàng kia yêu thật đấy, lần nào cũng đưa bạn gái đi bệnh viện lấy thuốc. Chỉ tiếc là cô gái đó còn trẻ mà đã bị AIDS, chứ không thì chắc họ hạnh phúc lắm.”

Một người khác khịt mũi, ngắt lời:

“Tiếc cái gì mà tiếc. Cô ta bị AIDS thì tự cô ta biết rõ. Tôi còn phá thai cho cô ta không biết bao nhiêu lần rồi.”

“Lần trước cô ta giấu chuyện mình nhiễm HIV, hại tôi suýt không kịp uống thuốc ngăn ngừa, bực đến mức phát điên luôn.”

“Mà dạo này cũng đang có tin mấy người nhiễm HIV cố tình đi lây bệnh để trả thù xã hội, lên cả báo rồi đấy. Mọi người nhớ cẩn thận.”

Tôi gật đầu, rồi cúi xuống trả lời tin nhắn của quản lý bất động sản.

Căn nhà cưới giờ không dùng đến nữa, tôi dĩ nhiên sẽ không để người khác dễ dàng chiếm lấy.

Đúng lúc đó, Tưởng Thiếu Kiệt nhìn thấy tôi.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương