Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Tôi ngăn , lấy ra một chiếc , bắt đầu cắt móng tay.
Xem chừng nếu tôi không chịu uống, nhất sẽ ép tôi bằng được.
Thấy sắc mặt tôi xanh mét, thỉnh thoảng lại cầm quơ quơ, Từ ngẩn ngơ, lại một câu “Mày có giỏi thì đừng có uống” rồi giả bộ không thèm để , xoay người hùng hùng hổ hổ đi.
Mẹ tôi vẫn chưa từ , đánh bạo tiến một bước, “Anh trai mày chỉ mạnh miệng thôi, rất quan tâm đến mày đấy. xem, nếu không nhờ anh mày, lâu mày mới được đi học cấp Ba.”
Mẹ tôi từng có ép tôi nghỉ học đi làm kiếm tiền để nuôi nhà, nhưng Từ không đồng .
Mẹ tôi bất đắc dĩ, liếc nhìn tôi xem thường, “Mày có anh trai tốt như , là kiếp tích đức mới được đấy. Mày phải biết báo đáp , này cái gì cũng phải cho anh mày, giúp anh trai mày thành gia lập thất, chăm con cho . Anh mày có thịt ăn, tuyệt đối không thiếu của mày miếng canh.”
Anh trai ăn thịt, tôi ăn canh, trong mắt mẹ tôi, tôi chỉ đáng được như vậy!
Cười ch.ết mất.
Anh trai tôi không đồng cho tôi nghỉ học, là bởi hắn không thể rời khỏi tôi nửa bước.
6
Cha mẹ không phát hiện ra giá trị của tôi, nhưng Từ đã sớm lợi dụng tôi từ lâu rồi.
Mỗi lần thi xong, tôi sẽ đưa bài thi đưa hắn.
Hắn sửa bài thi của tôi thành tên hắn, cầm về nhà khoe khoang đòi thưởng.
Bà mẹ già của tôi không chút nghi ngờ, mỗi lần đều khen không ngớt miệng con trai quý báu.
Nhưng hắn không thể dựa bài thi của tôi để lừa dối đời.
Ví dụ như kì thi Đại học, hắn chỉ có cách sốt ruột giậm chân.
Tôi thi được hơn bảy trăm điểm, Từ được nhỉnh hơn ba trăm một chút.
Không thể lấy bài thi của tôi làm lá chắn, lần này hắn nói do hôm thi đau bụng nên không thể phát huy hết khả năng.
Mẹ tôi tin thật, nấu một bàn ăn ngon an ủi hắn, dồn hết thất vọng và bực tức người tôi, “ sao người đau bụng tiêu chảy không phải là mày? Sao mày không gánh tai họa cho ? Nuôi mày lớn từng này chẳng được tích gì?!”
Phải đội cái nồi này, tôi oan ức bao nhiêu ?
Nhưng lúc ấy ta không hề hé răng đáp lại nửa lời, trong lòng thầm kế hoạch đăng kí Thanh Hoa.
Tôi nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy, chỉ tương lai có một ngày vĩnh viễn rời cái nhà này.
Tôi , chỉ cần mình thi tốt, là có thể chạm tương lai tự do.
Thẳng đến kiếp , mẹ tự tay rót một cốc cho tôi.
Tôi tôi khiến bà nở mặt nở mày, cuối cùng bà cũng chịu nhìn nhận cô con gái này.
Không ngờ, cốc mang theo tàn nhẫn và cái ch.ết.
Đến tận lúc ch.ết tôi cũng không hiểu nổi, tôi là người duy nhất thi đỗ đại học trong làng, cũng là người duy nhất có thể giúp cái nhà này thoát khỏi nghèo khó.
sao nhất phải bóp ch.ết hi vọng ?
Chẳng lẽ đời sống trong cảnh khốn cùng túng quẫn như vậy?
Tôi giãy dụa trong thống khổ và vô vọng, mãi không ra.
Thẳng cho tới khi Lục Thiến tươi cười xuất hiện mặt tôi.
7
Tôi và Lục Thiến là cùng lớp suốt ba năm.
Cô ta là cô nhi lớn trong cô nhi viện, nhưng suy cho cùng tình cảnh của chúng tôi cũng không khác nhau là bao.
Lục Thiến rất thích bán thảm, thường xuyên khóc lóc trên lớp kể lể về hoàn cảnh bất hạnh của mình.
Tôi không giống cô ta. Tôi biết, lối thoát duy nhất của mình chính là cánh cổng trường đại học.
Thành tích của tôi vẫn luôn tốt, có khi dạy kèm cho cô ta.
Đáng tiếc đầu óc cô ta chậm chạp, lại lười biếng không chịu cố gắng, thành tích vẫn luôn nửa vời.
Nhưng tôi chưa kịp hỏi Lục Thiến đã xảy ra gì, đã vĩnh viễn lìa đời.
Nếu cô ta có thể xuất hiện ngay khi tôi ch/ết, vậy nhất tối hôm nay cũng đã ở ngay đây.
“ kia, mẹ xin lỗi con. Bây giờ con lớn rồi, tương lai sáng lạn, mẹ chỉ muốn bù đắp lại những gì kia. Không phải con vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu sao? Dù có thế nào đi nữa, con cũng là đứa con mẹ dứt ruột đẻ ra. Nào có con cái trách móc cha mẹ không buông?”
Phải không? Oán hận của tôi đối với bà, không phải chỉ cần một cốc là xóa hết được.
Nghe mẹ tôi kể lể tố khổ, tôi nhận lấy cốc , đột ngột bước tới, mở cửa phòng ra.
Phía cửa truyền đến tiếng kêu hoảng hốt.
8
Lục Thiến vốn trốn cửa nghe lén, đột nhiên thấy tôi mở cửa, nhất thời giật mình hoảng hốt.
Tôi làm như hoảng sợ, hét ầm ĩ bắt kẻ trộm, hắt cốc trên tay người cô ta, khiến cô ta ướt nhẹp từ đầu đến chân.
Lục Thiến sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch, thét chói tai nói tôi hát điên cái gì.
Từ vội vội vàng vàng bảo vệ cô ta, cố gắng giải thích đây là gái anh ta, “Vốn… Vốn là muốn tạo bất ngờ cho mày…”
Đồ thần kinh, gái anh thì tạo bất ngờ cái mọe gì cho tôi ?!
Tôi giả vờ làm ra vẻ mặt vô tội, lộ ra nụ cười ngây thơ vô hại.
Mẹ tôi cũng vọt , luôn miệng giảng hòa, “Đúng đúng , mày thi được nhiều điểm như thế, anh trai dẫn gái đến giới thiệu với mày làm quen. Mày xem, anh trai mày chiều chuộng mày đến mức nào cơ !”
Lục Thiến nhanh chóng thu hồi vẻ kích động trên mặt, tiến tay tôi vừa giải thích vừa nói cảm ơn, lại làm ra bộ ấm ức nhưng không dám nói.
“Tớ không sao . Tuy là ném cốc người có chút đau, nhưng Tiểu Tinh là tốt của tớ, chỉ cần Tiểu Tinh không có việc gì là tớ mừng rồi. của tớ với anh trai , là bởi sợ ảnh hưởng đến phát huy trong kì thi đại học, cho nên vẫn luôn giấu không nói cho biết. sẽ không trách tớ ?”
Mẹ tôi khen ngợi cô ta hết lời, bảo tôi phải cố gắng học tập chị dâu tương lai đáng yêu dịu dàng, “Mày vừa khô khan vừa nhạt nhẽo, cái mặt lúc nào cũng cau có như mắm thối, không ai thích mày là phải…”
một đám người hành động ăn như vậy, không đi làm diễn viên thì đúng là lãng phí.
Tôi lạnh mặt nhìn làm bộ làm tịch, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn.
Thấy ba người thảng thốt nhìn chằm chằm cốc trên mặt đất, lại lén đưa mắt ra hiệu lẫn nhau, tôi suy tính thật nhanh.
chắc chắn không qua cho tôi, nhất sẽ cách khác để hãm hại tôi kì được mới thôi.