Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8paz9aLmle
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Con dâu vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên tôi lên thành phố sống.
Từ lúc về nhà, nó cứ lượn lờ trước mặt tôi, hết lời ngon ngọt dỗ dành, bộ dạng còn dẻo miệng hơn cả mấy con mèo hoang xin ăn.
“Mẹ à, mẹ theo bọn con đi đi, cứ ở thử hai ngày xem sao, không quen thì bọn con lại đưa mẹ về.”
“Mẹ chưa từng thấy biển đúng không? Bay một chuyến thôi là đến ngay, bây giờ đang là thời điểm đẹp nhất trong năm đấy!”
Trong lòng tôi có chút dao động.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn lắc đầu, cau mày khó chịu như đuổi ruồi:
“Cô phiền thật đấy! Đã nói là không đi rồi! Tôi đi rồi thì ai cho gà ăn? Ai trồng lúa?”
Nhức hết cả đầu, tôi bèn quay sang con trai:
“Thắp hương xong rồi, mau đưa vợ anh đi đi! Còn về đâu thì về đó! Hai ngày nay phải phục vụ các người, ruộng vườn chẳng ai lo liệu!”
Con dâu rõ ràng không phục, bĩu môi giận dỗi.
Sáng hôm sau, chẳng đợi tôi gọi, nó dậy từ sớm, còn hăng hái tuyên bố muốn đi làm đồng với tôi.
“Nếu mẹ không chịu lên thành phố, vậy con với Đại Hải sẽ dọn về đây! Cũng chẳng cần mẹ phải hầu hạ, bọn con có thể giúp mẹ làm ruộng!”
Tôi nhìn chằm chằm cặp tay chân mảnh khảnh của nó, nghĩ bụng để nó tự biết khó mà lui cũng tốt, thế là hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi.
Đại Hải định đi theo, nhưng con dâu ngăn lại:
“Hôm nay là thời gian riêng tư của mẹ con em, anh cứ ở nhà đi!”
Chắc nó lại muốn tìm cơ hội khuyên riêng tôi đây mà.
Tôi cũng chẳng buồn vạch trần nó, cứ thế sải chân đi thẳng vào núi.
Để nó sớm bỏ cuộc, tôi cố tình không hề đi chậm, cứ cắm đầu mà bước, sải chân mạnh mẽ.
Con dâu theo sau rõ ràng rất vất vả, nhưng mỗi khi tôi quay đầu nhìn, nó vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Hừ, để xem nó chịu được bao lâu.
Quả nhiên, chưa đến lưng chừng núi, nó đã kêu đau chân, ngồi phịch xuống đất.
Tôi quay lại, cúi người xoa bóp bắp chân cho nó, cười nhạt:
“Người thành phố các cô làm sao mà leo núi nổi, đi có tí đường mà đã chịu không thấu rồi.”
“Còn muốn làm ruộng nữa hả? Cầm nổi cái cuốc không?”
“Hôm nay đường còn dễ đi đấy, một là trời không mưa, hai là không có sương mù.”
“Năm đó trời mưa trơn trượt, tôi ngã lăn một vòng từ trên núi xuống, may mà túm được rễ cây nên chưa bị rơi thẳng xuống vực. Đầu gối bị xước một mảng to tướng, mấy tháng trời không co duỗi nổi…”
Tôi vừa lầm bầm than vãn theo thói quen, nhưng khi nhận ra mình lại lỡ lời, tôi lập tức im bặt.
Quả nhiên, con dâu lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Nó nắm lấy tay tôi, giọng run rẩy:
“Mẹ ơi, theo bọn con về thành phố đi! Thành phố có thang máy, chẳng cần leo cầu thang đâu!”
“Trong khu chung cư có bao nhiêu bác lớn tuổi giống mẹ, ngày ngày chơi mạt chược, tán gẫu, nếu mẹ rảnh thì còn có thể tham gia các hội nhóm đi du lịch, vừa vui vừa khỏe nữa!”
Tôi giật tay lại, giọng đầy khó chịu:
“Tôi già thế này rồi, chữ còn chẳng biết, chỉ biết cày ruộng nuôi gà, lên thành phố làm gì, để cản trở các người chắc?”
Nếu mà Đại Hải có mặt ở đây, chắc chắn nó sẽ lại nói cái câu muôn thuở:
“Mẹ nuôi con cả đời, bây giờ đến lượt con nuôi mẹ rồi.”
Và tôi cũng sẽ đáp lại:
“Muốn tôi ở nhà an nhàn hưởng phúc à? Tôi không chịu nổi đâu! Không làm gì suốt ngày thì người cứ bứt rứt không yên!”
Nhưng con dâu lại vô cùng nghiêm túc nhìn tôi:
“Không biết chữ thì có thể học mà.”
“Ở thành phố có lớp học dành cho người lớn tuổi, không chỉ dạy đọc chữ mà còn có các lớp học sở thích nữa, may vá, vẽ tranh, nhiếp ảnh… mẹ thích cái gì cũng có thể học.”
“Mẹ chỉ là già đi thôi, chứ đâu phải đã chết. Chỉ cần còn sống, thì vẫn có thể sống tốt hơn.”
Tôi nhíu mày, ngay lập tức mắng:
“Phì phì phì! Cô đừng có nói mấy chuyện xúi quẩy này nữa!”
“Được rồi!”
Thấy con dâu còn định nói tiếp, tôi cau mày, cắt ngang:
“Đừng phí lời khuyên tôi nữa! Thu dọn đồ đạc rồi về thành phố đi!”
“Tôi sống cả đời ở đây rồi, tôi thích ở trên núi!”
Nó mím môi im lặng.
Dường như phải đắn đo rất lâu, cuối cùng mới quyết định nói ra câu này.
“Nhưng… mẹ đâu có hạnh phúc.”
6
Tôi kinh ngạc đến mức một lúc lâu cũng không nói nổi một lời.
Con dâu lại lặp lại câu nói ấy, vô cùng nghiêm túc:
“Mẹ không hạnh phúc.”
Ánh mắt nó khi nói câu này, gần như mang theo sự xót xa và thương cảm.
Tôi theo bản năng phản bác:
“Làm sao mà lại không hạnh phúc?”
“Tôi ăn không thiếu, mặc không thiếu, không bệnh tật, không tàn tật, sao lại nói tôi không hạnh phúc?”
“Còn biết bao nhiêu người sống khổ hơn tôi nữa đấy!”
Nó nhìn tôi, giọng chậm rãi nhưng kiên quyết:
“Mẹ thật sự không cảm nhận được sao?”
“Mẹ đã chịu đựng tất cả những điều đó, đã sống trong sự dày vò suốt bao nhiêu năm… Có khoảnh khắc nào, dù chỉ một chút thôi, mẹ thấy hạnh phúc không?”
“Thừa nhận đi mẹ, cuộc sống của mẹ nghẹt thở đến mức không thể chịu nổi.”
Tôi cắn chặt môi, chau mày quát:
“Cô thì hiểu cái gì chứ! Con nhóc ranh tóc dài nhưng đầu óc ngắn! Đồ vướng víu! Đồ vô dụng!”
Càng nói, tôi càng tức giận.
Nhưng con dâu vẫn chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy thương xót.
Nó thấp giọng hỏi:
“Họ cũng đã từng nói với mẹ như thế này, đúng không?”
Lời nói ấy giống như có người đột ngột bịt miệng tôi lại, đồng thời cắm thẳng một lưỡi dao sắc nhọn vào cổ họng tôi.
Nó đau nhói.
Nhưng cũng khiến tôi bừng tỉnh, lần đầu tiên cảm thấy mình có thể hít thở được.
“Mẹ thậm chí còn không nhận ra những lời mẹ nói chính là than khổ.”
“Mẹ không hề ý thức được rằng tất cả những gì mẹ phải chịu đựng, đều là bất công, đều là đau khổ.”
“Mẹ đã quen với nó rồi. Và vì quen với nó, nên mẹ tê liệt, tiếp tục chấp nhận như một điều hiển nhiên.”
“Mẹ đã phải chịu quá nhiều bất hạnh.”
“Cuộc hôn nhân của mẹ chẳng khác nào một cơn ác mộng.”
“Mẹ đã sống trong một môi trường đầy tuyệt vọng.”
“Nếu mẹ không nhận ra những điều đó, thì mẹ mãi mãi không thể theo đuổi hạnh phúc.”
Tôi không biết vì sao, nhưng tim tôi đập càng lúc càng nhanh.
Như thể nó sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác giống như có một thứ gì đó đã bị tôi tự tay chôn vùi từ rất lâu, hôm nay, cuối cùng cũng bị người ta đào lên, phơi dưới ánh mặt trời.
Tôi đang hoảng sợ.
Hay tôi đang chờ mong?
Tôi lấy chồng khi mới mười lăm tuổi.
Ở thời đại của tôi, chuyện này chẳng có gì kỳ lạ cả.
Trước khi cưới, tôi thậm chí còn chưa từng thấy mặt người đàn ông mà mình sắp phải gắn bó cả đời.
Chỉ nghe mẹ nói:
“Hắn hào phóng lắm, sính lễ đưa hẳn mười cân gạo, còn có cả một con bò.”
Mẹ còn nói:
“Hắn đã bỏ nhiều tiền như vậy để rước con về, chắc chắn sẽ coi con như bảo bối trong tay.”
Trong lòng tôi bỗng thấy bất an, như thể có tiếng gào thét trong tim, nhưng tôi không nói thành lời.
Rồi cứ thế, mơ mơ hồ hồ bị đẩy vào phòng tân hôn.
Hàng xóm xung quanh, ba bà bảy bà tám ngồi túm tụm tán gẫu, ai cũng nói tôi gả được một người chồng tốt.
“Hắn không bài bạc, không trăng hoa, chăm chỉ làm việc, coi như là phúc của cô rồi.”
Tôi cúi đầu không nói gì.
Người ta lại bảo tôi xấu hổ.
Thực ra tôi chẳng biết phải nói gì.
Với người đàn ông đã ngủ chung giường với tôi mỗi đêm, tôi không yêu cũng không ghét.
Chỉ thấy xa lạ.
Hắn rất ít nói chuyện với tôi.
Nhiều nhất chỉ là căn dặn:
“Ngày mai ra ruộng làm.”
“Quần áo bị rách, vá lại đi.”
“Trong nhà hết củi rồi, ra ngoài nhặt thêm.”
Đến khi tôi nhận ra mình không hề muốn kết hôn, thì bụng tôi đã to như một quả bóng căng phồng.
Khi biết tôi có thai, hắn vui mừng phát điên.
Đó là lần đầu tiên hắn hôn tôi.
Là lần đầu tiên hắn gọi tôi bằng cái tên thân mật.
Là lần đầu tiên hắn ôm tôi suốt đêm, thủ thỉ không ngừng.
Hắn nghiêng đầu, áp sát vào bụng tôi, nhắm mắt lại, như thể đang lắng nghe tiếng động bên trong.
Biểu cảm của hắn khi ấy, vừa say mê vừa hạnh phúc đến mức lạ lùng.
Lúc đó, tôi bỗng có một ảo giác—
Người hắn kết hôn cùng, không phải tôi.
Mà là đứa con trong bụng tôi.
Đến khi sinh con, tôi hạ sinh một bé gái.
Tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Hắn chửi rủa không ngớt, rồi nhấn đứa bé xuống thùng nước, dìm chết ngay trước mắt tôi.
Sau đó, hắn vác bình rượu ra khỏi nhà, ba ngày ba đêm không quay về.
Còn tôi, vừa mới sinh xong, không chỉ phải tự lo chuyện ăn uống, vệ sinh của mình, mà còn phải chăm sóc cả đàn gà vịt lợn bò trong nhà.
7
Hắn loạng choạng bước về nhà, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi tôi.
Tôi không nhịn được, buột miệng trách móc hai câu, nhưng hắn lập tức vung tay tát thẳng vào mặt tôi.
“Đồ vô dụng! Tao nuôi mày ăn, nuôi mày mặc, vậy mà ngay cả một đứa con trai cũng đẻ không ra!”
Chỉ ba ngày trước thôi, chính người đàn ông này còn quỳ bên giường, nở nụ cười rạng rỡ, nói với tôi rằng sau này hắn sẽ kiếm thật nhiều tiền, để tôi làm bà chủ, để tôi được hưởng phúc, để cả làng phải ghen tị.
Tôi khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ.
Nhưng mẹ chỉ đẩy tôi ra ngoài, còn cha thì nói thẳng:
“Con gái gả đi rồi như bát nước hắt đi, từ nay mày không còn là người nhà này nữa!”
Mẹ khẽ liếc vào trong nhà, nhưng không hề phản bác.
Bà chỉ hạ giọng, tiếp tục khuyên tôi:
“Hai vợ chồng sống với nhau, làm gì có chuyện không bị đánh chứ?”
“Có chuyện gì mà chạy về nhà mẹ đẻ, chẳng phải để cả làng chê cười sao? Mau về đi!”
Tôi không muốn quay về.
Nhưng tôi còn có thể đi đâu?
Những người phụ nữ trong làng cũng kéo đến khuyên nhủ.
Họ bảo tôi hãy thông cảm, bảo rằng lần tới chắc chắn sẽ sinh được con trai, bảo rằng chỉ cần có con trai, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Một người trong số họ vừa nói, vừa vươn tay vỗ nhẹ lên bụng tôi.
Bụng tôi vẫn còn đau như dao cắt.
Chỉ một cái chạm nhẹ, tôi đã rùng mình.
Tôi muốn chạy trốn.
Nhưng tôi đi loanh quanh trong núi suốt một ngày, cuối cùng ngất lịm bên vệ đường.
Tôi có thể chạy đi đâu?
Tôi có thể thoát ra khỏi ngọn núi này không?
Dù có chạy được rồi, tôi có thể đi đâu nữa đây?
Cuối cùng, tôi vẫn phải trở về cái gọi là “nhà”, nấu cơm, đợi người đàn ông đó quay lại.
Từ đó về sau, hắn bắt đầu uống rượu không ngừng, say còn nhiều hơn tỉnh.
Mỗi khi say, hắn lại lên cơn điên, đấm đá tôi túi bụi, vừa đánh vừa chửi bới thậm tệ.
Tất cả mọi người đều khuyên tôi nhịn nhục, bảo rằng có con rồi mọi thứ sẽ tốt hơn, bảo rằng ai cũng sống như vậy cả, bảo rằng tôi đã may mắn lắm rồi.
Thế là tôi cũng tự nhủ với chính mình hết lần này đến lần khác:
“Không đến mức tệ lắm đâu.”
“Mọi người đều sống như vậy cả mà.”
Đến khi Đại Hải ra đời, hắn lại đối xử dịu dàng với tôi một thời gian.
Hắn thậm chí còn để tôi đặt tên cho con.
Mọi người đều nói tôi đã khổ tận cam lai, từ nay sẽ được hưởng phúc.
Nhưng tất cả bọn họ đều sai lầm.
Cơn ác mộng này chưa bao giờ kết thúc.
Hắn vẫn suốt ngày say xỉn.
Vẫn không ngừng đánh đập tôi.
Ban đêm, nếu con khóc, hắn liền đạp thẳng vào bụng tôi, đá tôi rơi xuống giường.
Nếu đồ ăn không hợp khẩu vị, hắn sẽ hất cả mâm cơm, rồi lại nện tôi thêm một trận.
Về sau, hắn bị liệt.
Trở thành một đống thịt thối rữa trên giường.
Con dâu hỏi tôi:
“Tại sao mẹ không hận ông ta?”
“Tại sao mẹ không nhân cơ hội này mà trả thù?”
Tại sao tôi không hận hắn?
Giờ nghĩ lại…
Có lẽ là vì tôi đã quên mất mình có quyền được hận, có quyền được trả thù.
Tôi đã quên mất rằng mình có thể căm ghét hắn.
Hai hàng nước mắt tôi rơi xuống.
Con dâu cũng đỏ hoe mắt.
Nó khẽ nói:
“Mẹ thật sự rất mạnh mẽ, đã chịu đựng được một cuộc sống như thế.”
“Nhưng mẹ đã chịu đựng quá lâu, đến mức quên mất rằng con người ta chịu đựng là để chờ ngày được hạnh phúc.”
“Mẹ à, thế giới bây giờ đã không còn giống như trước kia nữa.”
“Những thứ đã đè nén mẹ suốt bao nhiêu năm, đều đã bị chôn vùi xuống đất rồi.”
Lúc này, mặt trời đã lên đến lưng chừng núi.
Nó đứng trong ánh sáng, vươn tay về phía tôi.
“Nếu mẹ còn có thể, hãy cho chính mình một cơ hội, để nhìn ngắm một thế giới mới.”